Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 76
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:04:30
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ đầu mùa xuân tới nay, cơn mưa đầu tiên rơi xuống, nước mưa theo mái hiên chảy dài, sắc trời âm u như sắp sập.
Hạ Nghiên ở mép giường, bưng một chén chưng đường tô lạc, đưa đến mặt Tưởng Tố Tố.
“Ta ăn.” Tưởng Tố Tố xoay mặt sang bên, đôi mắt vốn xinh nay ngập tràn vẻ bực dọc, giận dữ. Trên gò má trắng nõn của nàng một vết rách dài, dù thoa thuốc, phần thịt vẫn lồi kéo dài đến nốt ruồi son, khiến dung nhan nàng hiện giờ khác gì ác quỷ.
“Tố nhi ngoan, dùng chút gì , vết thương mới mau chóng khép miệng .” Hạ Nghiên dịu dàng khuyên nhủ.
Tưởng Tố Tố hất đổ chén t.h.u.ố.c trong tay Hạ Nghiên, giận dữ gào lên: “Lành ! Gương mặt bây giờ liệu còn thể phục hồi ? Chi bằng cứ c.h.ế.t cho khuất mắt!” Vừa xong, Tưởng Tố Tố ho khan vài tiếng, khiến bên má vốn dữ tợn nay càng thêm kinh hãi.
Hạ Nghiên đau lòng vỗ lưng cho Tưởng Tố Tố. “Con như là nương đau lòng đến c.h.ế.t ? Tố nhi yên tâm, nương nhất định sẽ tìm đại phu giỏi nhất cho con, sẽ để dù chỉ một vết sẹo.”
“Nương nghĩ còn thể tin tưởng ?” Tưởng Tố Tố thẳng Hạ Nghiên, gương mặt tràn đầy thất vọng, chua chát. “Nếu vì nương, nếu nương sai Thư Hương dẫn tên Lý Dương đê tiện đó đến Tố Tâm uyển, thì chuyện thành nông nỗi . Tất cả là tại nương! Đều là tại nương!” Nói xong lời cuối cùng, mắt Tưởng Tố Tố đỏ bừng, mất khống chế.
“Đủ !” Hạ Nghiên quát khẽ, nhỏ giọng . “Con tất cả trong phủ đều chuyện ?”
Tưởng Tố Tố khàn giọng, vẫn Hạ Nghiên chằm chằm dứt.
Hạ Nghiên bỗng trở nên nghiêm khắc. “Thu hồi cái dáng vẻ nửa sống nửa c.h.ế.t ! Con nghĩ như thể đổi gì ? Nếu Tưởng Nguyễn thấy bộ dạng con bây giờ, chẳng sẽ càng thêm vui mừng hãnh diện? Phụ con thấy con, cũng sẽ chỉ cảm thấy thất vọng mà thôi. Nếu con thật lòng báo thù, hãy lau khô nước mắt, lời nương.”
Thái độ của Hạ Nghiên nghiêm khắc khiến Tưởng Tố Tố run sợ chốc lát, nàng từ từ bình tĩnh , hỏi: “Ta nên gì?”
Hạ Nghiên thấy nàng chịu lọt tai, thở phào nhẹ nhõm, tiếp lời: “Nhị ca con mất một ngón tay, chuyện vô cùng quái lạ. Ta rõ nhị ca con gì, nhưng chuyện của con và Lý Dương, chắc chắn liên quan tới Tưởng Nguyễn. Nó dám xoay vòng chúng !”
“Ta hận thể lột da ả, uống m.á.u ả.” Tưởng Tố Tố siết chặt nắm đấm, ánh mắt âm u đầy thù hận. “Ả hại thành như , cam lòng!”
“Quyền thế của Lý Đống quá lớn, nhưng cho dù thế nào nương cũng sẽ đưa con qua Lý gia. Ta thư cho Ngoại tổ phụ, trình bày rõ tình cảnh của con và nhị ca, ngày tháng yên của Tưởng Nguyễn xem chừng chẳng còn kéo dài bao lâu nữa.”
Mắt Tưởng Tố Tố sáng rỡ. “Ngoại tổ phụ sẽ trả thù cho con ?”
“Cho nên bây giờ con dưỡng thương thật .” Hạ Nghiên nàng, nhẹ nhàng . “Chờ vết thương của con hơn, nương sẽ sắp xếp cho con về Hạ phủ một chuyến.”
Hạ Nghiên là do kế thất của Hạ Thành sinh . Lúc đầu Hạ Thành chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé, lấy phận của Hạ Nghiên lúc đó thật sự xứng để gả chánh thê của Tưởng Quyền. Ai ngờ đại ca của Hạ Thành bệnh qua đời, nên lúc tước vị rơi xuống Hạ Thành. Hạ Nghiên cũng nhờ đó mà lên theo, cộng thêm việc Triệu Mi cắt đứt quan hệ với Triệu tướng quân, từ đó phận của Hạ Nghiên trở nên vô cùng xứng với cái ghế chính thê của Tưởng Quyền.
Tương tự Hạ Nghiên, Hạ Thành cũng là bao che khuyết điểm, nếu hai đứa cháu ngoại của gặp chuyện như thì lão sẽ dùng cách tàn ác gì để đối phó với Tưởng Nguyễn.
Nói chuyện với Tưởng Tố Tố một lúc lâu, Hạ Nghiên mới rời . Sau khi khỏi cửa, Hạ Nghiên xoa trán, hỏi: “Siêu nhi tỉnh ?”
Lâm Lang cúi đầu đáp: “Lúc xế trưa Nhị thiếu gia tỉnh, thế nhưng đó vô cùng tức giận, đuổi hết tất cả nha ngoài, chịu gặp ai hết.”
Hạ Nghiên hít sâu một . “Đi thôi, xem nó một chút.”
Phạm Khắc Hiếu
Trời đổ mưa liên tục, nhưng trong Nguyễn cư vẫn cứ nhàn nhã như cũ, hề thời tiết ảnh hưởng. Tưởng Nguyễn chăm chú luyện chữ, Bạch Chỉ bên cạnh mài mực cho nàng, : “Chữ của tiểu thư càng ngày càng .”
“Ngươi chữ, gì mà chứ.” Liên Kiều ở một bên .
Mặt Bạch Chỉ đỏ lên, miệng của nàng lanh lẹ bằng Liên Kiều, chỉ đành lúng túng cúi đầu. “ mà thật sự .”
Tưởng Nguyễn gác bút. “Các ngươi học chữ ?”
Hai Liên Kiều thấy , mừng sợ nàng. “Tất nhiên là ạ.”
“Vậy mấy hôm nữa sẽ chọn vài quyển sách đơn giản, dạy các ngươi học để .” Theo hầu nàng, cần chữ mới thể chu việc. Bình thường Lộ Châu lo liệu việc bên ngoài, Liên Kiều và Bạch Chỉ cũng nên giúp nàng một chuyện trong phủ.
“Nô tỳ tạ ơn tiểu thư.” Hai nha vô cùng vui vẻ, đối với hạ nhân mà , chỉ hạ nhân thượng đẳng mới chữ, Tưởng Nguyễn dạy các nàng chữ, các nàng thật sự vô cùng cảm kích.
“Hôm nay tiểu thư sai Lộ Châu ngoài, thu hồi bộ ngân phiếu ký gửi trong ngân khố, rõ vì cớ gì?” Liên Kiều thắc mắc.
Tưởng Nguyễn nàng một cái. Hai nha , mặc dù trung thành, nhưng tâm tính quá đơn thuần. Lộ Châu từ nhỏ Nam Bắc, thấy nhiều mặt trái phố phường, dùng nàng thì Tưởng Nguyễn cần lo lắng điều gì. hai nha , nàng vẫn dám trọng dụng quá nhiều.
“Các ngươi hãy trận mưa .” Tưởng Nguyễn ngoài khung cửa sổ. “Một khi trút xuống, nào khi nào mới chịu ngừng nghỉ.”
“Tiểu thư đang đùa .” Bạch Chỉ kinh ngạc . “Chẳng qua chỉ là cơn mưa phùn đầu hạ, e rằng sáng mai sẽ tạnh ngay.”
“ cảm thấy, cơn mưa sẽ ngừng.” Tưởng Nguyễn lắc đầu .
Kiếp , đúng năm nay, trận mưa đổ xuống kéo dài ròng rã suốt ba tháng. Mùa xuân thể gieo trồng, lũ lụt tàn phá khắp nơi. Ruộng nương nước nhấn chìm vô , khiến kinh thành ngày càng tập trung nhiều lưu dân hơn.
Nàng nhớ kỹ như in t.h.ả.m cảnh đó, vì thôn trang cũng lũ quét qua, lương thực cạn kiệt. Cả nhà Trương Lan vì thế càng thêm hà khắc với nàng. Phòng nàng dẫu nhấn chìm nhưng lúc nào cũng ẩm ướt, ngập nước. Mỗi ngày nàng đều nhịn đói việc nặng nhọc, suýt chút nữa dòng nước lũ cuốn trôi. May nhờ một gã đầy tớ chuyên việc nặng trông thấy, bèn cứu nàng lên. Nàng mãi mãi thể nào quên ánh mắt của nhà Trương Lan khi đó, tràn đầy thất vọng và hận ý, dường như căm ghét tại nàng c.h.ế.t đuối cho xong. Thuở , nàng nghĩ nhà Trương Lan ghét bỏ nàng vì chiếm lương thực trong nhà. Giờ đây suy ngẫm , nếu nàng bỏ mạng trong trận hồng thủy đó, e rằng cả nhà Trương Lan nhận một khoản bạc lớn từ chỗ Hạ Nghiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-76.html.]
Khi , lưu dân trong kinh thành đông đúc như kiến, nhà nhà đói kém. Bọn họ tán loạn khắp nơi, vì lương thực nên bắt đầu cướp bóc. Những nhà nghèo khó dĩ nhiên gì để cướp, nên bọn chúng lập tức nhắm các phủ giàu sang. Thuở đó, thủ thành Triệu Nghị dẫn binh trấn áp, kết cục đám lưu dân tay trắng c.h.é.m chết. Mà vị Hoàng đế cửu ngũ chí tôn lúc bấy giờ chỉ dụ buộc Triệu gia xuất tiền cứu trợ thiên tai. Triệu gia dâng lên vạn lượng bạc, bộ tài sản tích cóp trong nhà đều vét sạch. Cũng dường như kể từ khoảnh khắc , Triệu gia bắt đầu suy tàn.
Tưởng Nguyễn nội tình là khi nàng nhập cung, do một vị Chiêu nghi vô tình tiết lộ. Chính Tuyên Ly hiến kế với Hoàng đế, rằng Triệu tướng quân gia tài sung túc, chỉ nhà ngài mới đủ tiền bạc để cứu tế tai họa . Tưởng Nguyễn từng chất vấn Tuyên Ly về việc . Hắn đáp rằng, so với sinh mạng bách tính, tiền tài chỉ là vật ngoài . Triệu gia thể lấy cứu giúp nạn dân, là việc thiện lớn mà họ tích góp phúc đức.
Giờ đây suy ngẫm , sự kiện đó, uy vọng của Tuyên Ly triều đình càng tăng cao, còn Triệu gia thì suy yếu rõ rệt. Có lẽ, sự đều gọn trong mưu tính của . Và cái c.h.ế.t của Triệu Nghị, e rằng cũng đơn thuần như bề ngoài. Đường đường là một thủ thành nắm binh quyền, cớ gì thể đám nạn dân tay tấc sắt c.h.é.m giết?
Ánh mắt nàng càng lúc càng thâm trầm. Kiếp , nàng quyết ngoài cuộc với Triệu gia. Triệu gia chính là hậu thuẫn vững chắc của nàng, lẽ nào nàng để họ kẻ khác chèn ép, triệt hạ?
“Trận mưa e rằng khó dứt. cớ tiểu thư mang hết ngân lượng ngoài?” Bạch Chỉ nghi hoặc. “Dù thế nào nữa, tiểu thư cũng nên giữ chút bạc bên . Hay đang tính toán gì chăng?”
“Ta lệnh cho Lộ Châu thu mua hết thảy lương thực trong khắp kinh thành.” Tưởng Nguyễn điềm đạm đáp.
“Tiểu thư!” Liên Kiều trợn trừng đôi mắt. “Người mua nhiều lương thực đến như , rốt cuộc là để gì?”
Hiện giờ là đầu xuân, lúa mới, tất cả đều là thóc lúa tồn đọng từ năm ngoái. Giá cả hề đắt đỏ, chỉ hai ba ngàn lượng bạc thể mua hơn phân nửa hàng. Các chủ tiệm đang phiền muộn vì ế ẩm, thấy mua chắc chắn sẽ vội vàng bán tháo bộ.
“Ta nghĩ, một khi trận mưa dứt, gây đại hồng thủy, lương thực , tất nhiên sẽ trở thành vật phẩm vô cùng quý giá.” Tưởng Nguyễn khẽ .
“Tiểu thư.” Bạch Chỉ mấp máy môi, cuối cùng vẫn giữ im lặng. Lời và hành động của Tưởng Nguyễn luôn vô cùng quả quyết, ý chí kiên định. Nàng quyết định việc gì thì bao giờ đổi. Bởi , dù Bạch Chỉ cho rằng nàng đang hành xử nông nổi, cũng chỉ thể tuân mệnh mà thôi.
lúc , Lộ Châu đẩy cửa bước . Thấy Tưởng Nguyễn, nàng tươi : “Tiểu thư, nô tỳ tìm mua hết lương thực , tất cả đưa kho hàng ở thành Tây. Đây là chìa khóa ạ.”
Nàng dâng chìa khóa lên cho Tưởng Nguyễn, thưa: “Vì mấy ngày nay chẳng ai đến thu mua lương thực, nên hơn phân nửa hàng đều nô tỳ mua trọn.”
“Ngươi .” Tưởng Nguyễn mân mê chiếc chìa khóa bạc tinh xảo trong lòng bàn tay.
“Duy điều , tiểu thư…” Lộ Châu suy ngẫm một lát tiếp. “Vừa nãy, ngoài cửa viện, nô tỳ thấy Ngũ di nương đó. Trông nàng dường như bước . Nô tỳ chào hỏi, nhưng Ngũ di nương vội vã rời .”
“Ta rõ.” Tưởng Nguyễn trầm ngâm giây lát. “Nếu thế, chi bằng chúng tới viện Ngũ di nương vấn an một chuyến.”
Hồng Anh đang ở trong phòng thêu thùa, ngờ Đại tiểu thư Tưởng Nguyễn ghé thăm. Viện của nàng, trừ Tưởng Quyền , từ đến nay từng ai lui tới. Nàng vội vã dậy. Tưởng Nguyễn bước : “Thì di nương đang thêu thùa. Quả thực là công phu khéo léo.”
Hồng Anh theo ánh mắt nàng khuôn thêu đặt bàn. Đó là một chiếc túi thơm nàng đang thêu cho Tưởng Quyền, thêu hình đôi hạc trắng chao lượn giữa những tầng mây xanh biếc. Hình thêu sống động như thật, nổi bật ý cảnh thanh cao, phong nhã, màu sắc vô cùng tươi mới, bắt mắt.
“Chỉ là chút thú vui tiêu khiển mà thôi.” Hồng Anh nhẹ. “Nếu Đại tiểu thư yêu thích, hôm khác sẽ tự tay thêu tặng một chiếc.”
“Vậy thì đa tạ Ngũ di nương.” Tưởng Nguyễn khẽ , đưa mắt quanh. “Mọi đều đồn rằng phụ sủng ái di nương nhất. Ban đầu còn nghi hoặc, nhưng hôm nay mục sở thị, e rằng tin cũng .”
Bố cục trong phòng bài trí vô cùng tinh xảo, đồ đạc đều là vật phẩm quý giá, hiếm . Chắc chắn Tưởng Quyền dụng tâm ít nơi cho Hồng Anh.
Hồng Anh thoáng ngây , đáp: “Người mà lão gia sủng ái nhất là phu nhân mới đúng. Đại tiểu thư chớ nên đùa.”
“Ta tuyệt đối đùa.” Tưởng Nguyễn khẽ , đoan trang cất lời. “Hôm nay tới thăm Ngũ di nương, kỳ thực còn một chuyện riêng bẩm báo.” Nàng giữ vẻ mặt ôn hòa. “Mấy ngày nay trong phủ cứ liên tiếp xảy chuyện, Nhị và Nhị ca gặp bất hạnh ngừng, giống như nguyền rủa . Ta chỉ sợ, gặp họa tiếp theo, là Nguyễn nương .”
Hồng Anh , lòng hốt hoảng, Tưởng Nguyễn . “Sao Đại tiểu thư những lời như ?”
“Trực giác mách bảo.” Tưởng Nguyễn . “Ta cận, Mẫu ruột thịt qua đời quá sớm. Mặc dù Phụ mẫu đối với tệ, nhưng nếu so với hai Nhị ca và Nhị …” Nàng hạ giọng. “Có vài lời, chỉ thể với Ngũ di nương. Nếu Ngũ di nương là Chủ mẫu Tưởng phủ thì thật bao. Nếu là hiền hậu như Ngũ di nương, ắt sẽ che chở Nguyễn nương khắp nơi. Mà Nguyễn nương chắc chắn cũng sẽ báo đáp công ơn , khiến Tưởng phủ hòa thuận mỹ mãn, hưng thịnh ngừng.”
Hồng Anh môi khẽ run run, tại , trái tim nàng đập dữ dội. Nàng dò xét Tưởng Nguyễn, đôi mắt quyến rũ đầy ý nàng, rõ ràng là dịu dàng như nước, nhưng cứ như hoa trong sương mù, cảm xúc. Thị xuất từ thanh lâu, trải qua vô gương mặt nhân gian, tự cho hiểu thấu lòng , nhưng chẳng thể nào xuyên qua tiểu cô nương độ mười mấy xuân xanh mắt .
“Đại tiểu thư thật sự cho rằng, đủ tư cách trở thành Chính thất của Tưởng phủ ?” Nàng giọng của rung.
Tưởng Nguyễn bưng chén mặt lên, nhàn nhạt đáp. “Tại ?”
Hồng Anh nàng, đột nhiên mỉm . “Đại tiểu thư nâng đỡ như , thật sự gì cho . Kỳ thực nếu hôm nay Đại tiểu thư tới tìm , cũng sẽ đến tìm Đại tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn mỉm nàng, Hồng Anh tiếp. “Ngày hôm qua và Lão gia chuyện, Lão gia đề cập tới chuyện hai cha con Lý gia. Đại tiểu thư cũng chuyện của Lý đại thiếu gia với Nhị tiểu thư. Bây giờ Lý đại thiếu gia thành như , Lý Tể tướng chắc chắn sẽ tha cho Nhị tiểu thư, nhưng Lão gia trở mặt với Lý Tể tướng, nên Đại tiểu thư Nhị tiểu thư, thế gả Lý gia.” Nói xong, nàng tỉ mỉ dò xét biểu cảm của Tưởng Nguyễn, nhưng gương mặt xinh của Tưởng Nguyễn vẫn y như cũ, môi mang nụ , giống như đang đeo một chiếc mặt nạ mỹ .
Tưởng Nguyễn khẽ thở dài. “Phụ thương yêu Nhị như , thật sự khiến vô cùng hâm mộ.”
Hồng Anh thấy mới . “Trong lòng cũng lo lắng, rõ ràng là do Nhị tiểu thư gây chuyện, thể để Đại tiểu thư chịu tội . Bây giờ Lý đại thiếu gia thành phế nhân, nếu Đại tiểu thư thật sự gả sang đó, e rằng chịu khổ cả đời.”
Tưởng Nguyễn trầm ngâm chốc lát, Hồng Anh . “Đa tạ Ngũ di nương thành tâm khuyên bảo. Tuy nhiên, nếu là quyết định của Phụ , khó lòng nhúng tay can thiệp. Người hạ quyết tâm, Nguyễn nương là nữ nhi Tưởng gia, chỉ thể cung kính tuân theo mệnh lệnh mà thôi.”
Hồng Anh sửng sốt. “Đại tiểu thư đồng ý gả qua đó ?”
“Ta đồng ý, Phụ đồng ý, nhưng Lý đại nhân đồng ý ?” Tưởng Nguyễn khẽ, dậy. “Thời gian còn sớm, trở về .” Dừng một chút, nàng chiếc túi thơm nhỏ nhắn bàn, . “Phụ thương yêu Ngũ di nương, Ngũ di nương quan tâm Phụ cũng là điều nên . Nguyễn nương vẫn nhắc nhở Ngũ di nương một câu: cốt nhục, Ngũ di nương cũng chẳng khác gì Đại di nương Nhị di nương.” Nàng tiếp. “Nếu cốt nhục, nhưng địa vị Chính thất, thì mạng của đứa nhỏ cũng sẽ giống như di nương mà thôi.”
Tưởng Nguyễn , một lúc lâu Hồng Anh vẫn ngẫn , nha bên cạnh nàng thấy cẩn thận gọi. “Di nương?”
Hồng Anh khoát tay áo, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, khẽ . “Rốt cuộc Đại tiểu thư loạn tới mức nào đây.”