Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:04:59
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kính mời Quý độc giả lật tiếp trang để thưởng lãm bộ chương truyện!

 

Rào…rào… Cơn mưa kéo dài suốt cả một đêm.

 

Sáng sớm, cả phủ bao phủ bởi làn mưa bụi lất phất, mây đen giăng kín bầu trời, dường như nuốt trọn cả tòa thành. Nhánh cây mới nhú trải qua một đêm mưa, càng thêm xanh tươi.

 

Tiết trời mùa xuân se lạnh, nha dậy sớm rùng một cái, mở cửa sổ , . “Tiểu thư, tới giờ ạ.”

 

Trên giường, một cánh tay từ trong chăn vươn , làn da trắng nõn, ngón tay thon nhỏ. Từ cánh tay lên, chính là một dung nhan vô cùng xinh . Nàng trở , để lộ gò má , một vết sẹo dữ tợn kéo dài hiện , như một con rết lớn.

 

Vẻ mặt nha ngẩn , Tưởng Tố Tố cất tiếng . “Sao trời sáng nhanh như ?” Nàng khẽ , nửa bên má càng lộ vẻ quỷ dị. “Ta thực sự trông chờ vở kịch .”

 

Hồ Điệp chọn một bộ cẩm y trắng thêu kim lăng từ trong tủ, đuôi váy điểm xuyết hoa văn vàng nhạt dài chấm đất, khoác ngoài là áo choàng tố lăng thêu hoa. Màu trắng mộc mạc nổi bật vẻ thanh lệ của nàng, ngoại trừ vết sẹo mặt. Trong mắt Tưởng Tố Tố thoảng lên vẻ thù hằn. Tinh Đình lấy lụa trắng che mặt cho nàng, xong xuôi mới mở cửa bước . “Đi thôi.’’

 

Phủ Hạ Hầu lớn gấp đôi Tưởng phủ, hậu hoa viên cũng vô cùng đẽ, nơi nơi toát lên vẻ cao quý của gia chủ. Cuối hành lang hậu hoa viên một căn phòng, bề ngoài trang trọng, nếu trong hậu hoa viên, nhất định sẽ ngay tức khắc chú ý tới nó. Những tàn hoa mai xuân còn sót cành, mặc dù mưa rơi liên tục, nhưng như , bỗng cảm thấy ý vị khác.

 

Mấy bóng xuất hiện trong hoa viên. Người dẫn đầu là một nam nhân vận bạch y, dáng cao lớn. Người bên cạnh vẻ mập, gương mặt nở nụ hòa nhã. Bên cạnh đó, còn hai khác: một vị mặc hắc y, một vị mặc cẩm y hoa lệ. Sương mù khiến khuôn mặt họ mờ ảo, khó lòng rõ tướng mạo.

 

Tưởng Tố Tố và Hồ Điệp qua, ngang qua vườn hoa đúng lúc gặp nhóm tới, nàng chỉ thấy Hạ Thành, liền gọi. “Ngoại tổ phụ.”

 

Mặt Hạ Thành cứng đờ. Nam nhân mặc cẩm y bên cạnh : “Thì là Tưởng Nhị tiểu thư đến.”

 

Tưởng Tố Tố sửng sốt. Nhóm tới, thấy rõ tướng mạo, nàng kiềm chế sự kinh ngạc, trong ba nàng rõ danh tính một , nhưng hai còn chính là Tuyên Ly và Tiêu Thiều.

 

Tuyên Ly mỉm tao nhã nàng. Qua lớp khăn lụa, dung nhan Tưởng Tố Tố ửng hồng vì ánh mắt ôn hòa . khi đối diện với đôi mắt lạnh lẽo thấu xương của Tiêu Thiều, trái tim nàng kiềm mà đập loạn xạ.

 

Hạ Thành vốn định nghiêm khắc trách mắng Tưởng Tố Tố, nhưng thoáng thấy thần sắc Tuyên Ly liền đổi ý. Lão nhớ những điều Hạ Nghiên dặn dò trong thư, chân mày lập tức giãn , tủm tỉm : “Tố nhi, còn mau bái kiến Thái tử điện hạ, Bát điện hạ và Vương gia?”

 

Tưởng Tố Tố vốn hoài nghi phận của vị nam nhân cẩm y, giờ Hạ Thành xác nhận, trong lòng khỏi kinh ngạc. Nàng ngẩng đầu giữa, chỉ chừng ngoài hai mươi, tuy kế thừa huyết thống tôn quý, dung mạo tuấn, song khí phách kém xa Tiêu Thiều và Tuyên Ly nhiều phần, trong ánh mắt đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn. Nàng chút thất vọng, nhưng nghĩ đến những chuyện triều chính mà Tưởng Quyền thường xuyên nhắc tới, sự thất vọng cũng dần phai nhạt. Nàng liền rụt rè thi lễ: “Tố nương Tưởng gia mắt Thái tử điện hạ, Bát điện hạ, Vương gia.”

 

Thái tử lớn: “Bổn cung danh Nhị tiểu thư Tưởng gia quốc sắc thiên hương lâu, cớ che mặt? Nàng sợ Bổn cung là mãnh thú, sẽ nuốt chửng nàng chăng?”

 

Tưởng Tố Tố lời trêu chọc đó thì giật sợ hãi. Hạ Thành vội vàng giải thích: “Điện hạ, mấy ngày nay Tố nhi mèo cào xước mặt, e rằng vết sẹo nhỏ, sợ gặp gió nên mới dùng khăn che . Xin Điện hạ rộng lòng bỏ qua.”

 

Thái tử nhíu mày: “Thật sự đáng tiếc. Không con mèo nhà ai mà to gan lớn mật đến thế, dám cào trầy dung nhan Nhị tiểu thư Tưởng gia?”

 

“Đa tạ Điện hạ quan tâm.” Tưởng Tố Tố dịu dàng đáp: “Con mèo đó xử tử .”

 

“Vậy thì . Bổn cung vốn dĩ thương hoa tiếc ngọc, nếu quả thật thấy dung mạo của nhị tiểu thư một con mèo hoang hủy hoại, tất sẽ đau lòng lắm.”

 

Tưởng Tố Tố cúi đầu, tỏ vẻ thẹn thùng vì những lời . Trong suốt quá trình nàng chuyện cùng Thái tử, Tuyên Ly luôn mỉm , nụ như gió xuân phơ phất. nếu kỹ, sẽ nhận nụ chẳng hề chạm tới đáy mắt .

 

“Phải , Ngoại tổ phụ.” Tưởng Tố Tố như chợt nhớ điều gì, vội thốt lên: “Từ đêm qua đến giờ Đại tỷ vẫn còn quỳ ở từ đường để cầu phúc, bây giờ ? Lỡ như nha quên đến gọi tỷ thì nguy to. Trời hôm nay vẫn còn mưa, từ đường lạnh lẽo, quỳ nền đất suốt một đêm, e rằng sẽ ảnh hưởng tới thể. Chi bằng bây giờ chúng cùng tới xem tỷ thế nào.”

 

Nàng tỏ vẻ ân cần, từng lời từng chữ đều là nỗi lòng lo lắng cho Tưởng Nguyễn, đúng là dáng vẻ của một hiền ngoan. Hạ Thành ngẩn một chốc, nghĩ tới chuyện sắp xảy , liền do dự : “Có quý khách ở đây, việc cứ để mấy nha gọi là .”

 

“Ngoại tổ phụ, Đại tỷ là tỷ tỷ ruột của con, con yêu thương tỷ là lẽ đương nhiên.” Tưởng Tố Tố nghiêm nghị . “Nếu lúc con lời gót bỏ , lòng con sẽ chẳng thể yên . Huống hồ, chư vị Điện hạ đều là nhân hậu, đương nhiên sẽ để bụng những chuyện nhỏ nhặt . Hơn nữa, nếu các Điện hạ tận mắt thấy Đại tỷ quỳ ở từ đường suốt một đêm để cầu phúc lành cho Hạ gia, chắc chắn Đại tỷ sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của phủ Hạ chúng .”

 

Hạ Thành còn thoái thác, nhưng Thái tử tỏ hứng thú, hăm hở : “Đại tỷ nàng chính là Tưởng gia Đại tiểu thư? Người trổ tài vũ đạo Linh Lung thuyền ?”

 

.” Tưởng Tố Tố đáp lời bình thản, nhưng lớp khăn lụa che mặt, đôi môi nàng giật liên hồi vì cơn tức giận ngấm ngầm.

 

“Vậy thì quá. Bổn cung đang xem thử vị tài nữ rốt cuộc dung mạo . Nghe nàng nàng quỳ trong từ đường một đêm, quả là một cô nương hiếu thảo. Bổn cung cũng lén xem một chút.” Hắn sang Tuyên Ly và Tiêu Thiều: “Bát , A Thiều, các ngươi sẽ nỡ từ chối chứ?” Dứt lời, Thái tử liền lớn, với Hạ Thành: “Hạ Hầu gia, xin mời dẫn đường.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Trong lòng Hạ Thành rối như tơ vò, nhưng vị Thái tử hành sự luôn theo ý thích, dùng đạo lý mà khuyên can , căn bản là vô dụng. Lão chỉ đành trừng mắt Tưởng Tố Tố một cái, gượng gạo : “Khiến Điện hạ chê .”

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-81.html.]

 

Tưởng Tố Tố Hạ Thành trừng mắt, trong lòng thoáng chút chột , song nghĩ đến màn kịch sắp sửa diễn , nàng bỗng kiềm mà kích động. Nàng vốn hề đoán hôm nay tại Hạ phủ sẽ Tuyên Ly, Tiêu Thiều, và ngay cả Thái tử cùng tề tựu. Sự mặt của ba vị tôn quý , quả là nhân chứng hảo cho bộ dạng dâm đãng của Tưởng Nguyễn! Trong cảnh Tưởng Nguyễn nam nhân thấy tận mắt ngay tại từ đường, dựa theo tính khí của Tưởng Quyền, chắc chắn sẽ lập tức lôi Tưởng Nguyễn trầm lồng heo để rũ sạch ô danh. Ánh mắt Tưởng Tố Tố lóe lên nụ châm biếm: Tưởng Nguyễn, ngươi cứ ôm lấy cái tiếng dơ bẩn, dâm đãng mà xuống địa phủ thôi!

 

Từ đường cách hoa viên xa. Trước cửa một nô tài canh, thấy nhóm Hạ Thành kéo tới, gã sợ đến mức hai chân nhũn cả . Hạ Thành liếc thấy đó là nô tài thường theo hầu Hạ Tuấn gác, lập tức ngẩn , đó chuyện đều sáng tỏ.

 

Hạ Thành là kẻ lăn lộn ở quan trường nhiều năm, kinh nghiệm đấu đá chính trường dày dặn. Bản lão tiếp nhận tước vị Hạ Hầu gia là một điều thâm sâu khó lường. Vừa thấy nô tài của Hạ Tuấn, lão liền đoán màn kịch tiếp theo sẽ là gì. Lão liếc sang ánh mắt Tưởng Tố Tố, còn gì khó hiểu nữa? Tưởng Tố Tố trả thù Tưởng Nguyễn , nhưng thể kéo tôn tử duy nhất của lão vũng bùn ô uế đó. Hôm nay nếu chuyện bại lộ, Tưởng Nguyễn dù mất sự trong sạch, nhưng Hạ Tuấn ở trong từ đường chuyện bại hoại, chẳng cũng sẽ bại danh liệt ? Nếu còn ngoài, lão thật sự tát Tưởng Tố Tố vài bạt tai. Vốn tưởng ngoại tôn nữ thông minh lanh lợi, dựa tài mạo thể mở thêm một con đường rộng mở cho Hạ gia, nay xem , nàng cũng chỉ là một nữ nhân thiển cận, ngu xuẩn mà thôi, quả là gỗ mục thể đẽo thành đồ dùng!

 

Hạ Thành còn kịp tìm lý do hợp lẽ để mời đoàn Tuyên Ly rời , Tưởng Tố Tố kinh hãi thốt lên: "Ngươi chẳng là nô tài hầu hạ bên cạnh biểu ca ? Tại chôn chân ở chốn ?"

 

Ánh mắt Tuyên Ly và Tiêu Thiều thoáng qua vẻ ẩn ý, cả hai đồng thời về phía tên nô tài . Từ lúc thấy Hạ Thành, gã vô cùng hoảng sợ, chờ thiếu gia nhà nhưng chậm chạp , cuối cùng chờ lão gia tới, gã run lắp bắp: "Tiểu nhân... Tiểu nhân..."

 

Tưởng Tố Tố khẽ nhíu mày, đợi gã hết đẩy cửa : "Ngươi thật kỳ quái. Không Đại tỷ gặp chuyện gì ?"

 

Cánh cửa Từ đường mở , một mùi hương quái dị xộc thẳng mặt, tựa hồ vô hình nhưng khiến hít cảm thấy đắng chát nơi cuống họng. Xen lẫn đó còn là một mùi tanh tưởi, nồng nặc khiến dày cuộn trào. Tưởng Tố Tố lên mấy bước, đột nhiên hét lên một tiếng thất thanh, kinh hoàng chạy vội .

 

Nàng như vô cùng kinh sợ, đôi vai run rẩy, lúc chạy vặn đụng Tuyên Ly. Tuyên Ly đưa tay đỡ, Tưởng Tố Tố ngã nhào lòng .

 

"Tưởng tiểu thư?" Tuyên Ly ôn hòa gọi.

 

Tưởng Tố Tố ngẩng đầu trong lòng , đôi mắt yêu kiều ngập nước, khẽ run rẩy thốt lên: "Đại tỷ... Đại tỷ, tỷ ..."

 

Lòng Hạ Thành chùng xuống. Thái tử thái độ của Tưởng Tố Tố cho hiếu kỳ, dứt khoát bước Từ đường. Cánh cửa mở rộng, cảnh trong Từ đường liền hiện rõ mắt .

 

Cảnh tượng mắt thật khiến đỏ mặt tía tai.

 

Một đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nền đất lạnh, thể trần truồng quấn chặt, vẫn giữ nguyên tư thái mê loạn. Đầu tóc nữ nhân tán loạn, nam nhân ôm nàng trong lòng. Trên thể nữ nhân còn vương vãi dịch thể trắng đục cùng những vệt m.á.u đỏ sẫm màu, đưa lưng về phía , chỉ cần thoáng qua cũng thể thấy tối qua họ cuồng nhiệt đến mức nào, lưu vết tích trác táng của một cuộc cuồng hoan.

 

Tưởng Tố Tố như cực kỳ kinh hãi và hổ, vội vàng vùi mặt n.g.ự.c Tuyên Ly. Chân mày Tuyên Ly khẽ nhíu , nhưng vẫn đưa tay dịu dàng vỗ vai nàng.

 

Trước mặt nhiều như , Hạ Thành cũng còn cách nào che giấu chuyện, bèn giận dữ quát lên: "Hoang đường!"

 

Tại Từ đường phủ nhà khác thấy cảnh tượng dâm ô bẩn thỉu như thế , còn là những bối phận cao quý nhất nhì kinh thành thấy, cho dù lão mặt dày đến , cũng cảm thấy mất hết mặt mũi.

 

"Đại tỷ, tỷ thể cùng biểu ca...?" Tưởng Tố Tố nép ở trong lòng Tuyên Ly vẫn hết bàng hoàng. "Đây chính là Từ đường đó!"

 

Hạ Thành hung dữ trừng Tưởng Tố Tố một cái, bộ kế hoạch hôm nay cho rối tung rối mù. Đứa ngoại tôn nữ quả thật là thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!

 

"Nghiệt tử! Nghiệt tử!" Hạ Thành chỉ thẳng trưởng tôn mà giận đến run cả . "Hạ phủ nuôi dưỡng ngươi mười mấy năm, ngờ ngươi vô sỉ đến nhường ! Dám chuyện dơ bẩn ngay trong Từ đường, lễ nghĩa liêm sỉ dạy ngươi vứt ? Chẳng lẽ thật sự nuôi dạy ngươi ? Hạ phủ thể dựa ngươi để rạng rỡ tổ tiên đây?!"

 

Mỗi câu mỗi chữ của lão đều là chỉ trích Hạ Tuấn, nhưng ẩn ý bảo Tưởng Nguyễn tự trọng, dạy nên nhân phẩm đạo đức mục rữa. Lão quyết tâm dồn tội lên đầu Tưởng Nguyễn, bởi lẽ thế tục vốn hà khắc với nữ nhân. Hạ Thành ngẩng đầu quan sát sắc mặt của những ở đây. Tuyên Ly chắc chắn sẽ giúp Hạ phủ, nhưng Tiêu Thiều và Thái tử thì chắc.

 

Thái tử lộ vẻ thích thú, cợt trêu chọc: "Đây là đầu tiên bổn cung thấy một Từ đường đầy rẫy xuân sắc như . Quả là thú vị, phủ của Hạ hầu gia thật sự quá đỗi thú vị."

 

Lúc họ chuyện, đôi nam nữ mặt đất vẫn tỉnh , thể trần trụi nền đất, mặc cho khác quan sát.

 

Hồ Điệp lệnh khỏi. Tưởng Tố Tố coi thường ánh mắt như đao của Hạ Thành, khẽ : "Chuyện , mong rằng các vị điện hạ đừng truyền ngoài. Nói gì thì Đại tỷ của cũng là danh môn khuê tú, vẫn thành . Nếu khác , đời của tỷ sẽ hủy hoại."

 

Lời bề ngoài vẻ là vì Tưởng Nguyễn mà suy nghĩ, nhưng kỳ thực ngầm nhắc nhở rằng Tưởng Nguyễn là thiếu nữ cập kê, còn nhỏ tuổi mà dâm đãng đến mức , thật sự khiến ghê tởm.

 

Sắc mặt Tuyên Ly đổi, nhưng gì. Chợt thấy một giọng lạnh nhạt: "Tưởng nhị tiểu thư còn rõ mặt mũi của nữ nhân , vội vàng một mực khẳng định đó chính là Đại tiểu thư Tưởng gia?"

 

Tưởng Tố Tố ngạc nhiên ngẩng đầu. Gương mặt lạnh lùng xinh tuyệt trần của Tiêu Thiều ngay mắt, thái độ hề hiện rõ vui giận.

 

Ngày đó thuyền Linh Lung giúp nàng, vốn tưởng Tiêu Thiều về phía , nhưng mấy tới Cẩm Anh vương phủ mà luôn từ chối ngay cửa lớn, thì nàng xác định Cẩm Anh vương rốt cuộc đang nghĩ gì. Bây giờ câu , như đang đỡ cho Tưởng Nguyễn, càng Tưởng Tố Tố nghi ngờ.

 

lúc thì chợt thấy một giọng thanh thoát, êm dịu truyền tới từ phía : "Chư vị đang tìm kiếm vật gì ở đây ?"

 

Loading...