Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:00
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Ngay khi thấy giọng , trong đầu Tưởng Tố Tố nổ tung, cứng đờ. Tiêu Thiều khẽ nhíu mày, ánh mắt truy tìm theo hướng phát tiếng .

 

Thiếu nữ với mái tóc đen, vận y phục đỏ rực rỡ như lửa, mang theo sự tươi mát của cơn mưa buổi sớm. Nàng bụi hoa, khẽ mỉm chúm chím Tưởng Tố Tố. Nàng che dù, những hạt mưa lả tả rơi xuống vạt áo. Trong đôi mắt quyến rũ , giờ phút chỉ còn vẻ lạnh lùng thấu xương, nụ môi nàng khiến khác rùng kinh hãi.

 

"Đại... Đại tỷ?" Tưởng Tố Tố kinh hãi lùi về hai bước.

 

Tưởng Nguyễn chậm rãi tiến lên: "Thì là nhị . Chẳng vì cớ gì mà sáng sớm đến Từ đường chốn ?"

 

Nàng tiến lên một bước, Tưởng Tố Tố sợ hãi lùi , đôi mắt ngập tràn vẻ kinh hoàng. Nàng nuốt ngược lời chất vấn bụng, khó khăn cất tiếng: “Đại tỷ, tỷ ở đây? Vậy… đang quỳ trong từ đường là ai?”

 

Tưởng Nguyễn mỉm : “À, ở trong đó ư, là một nha trung thành bên cạnh . Đêm khuya hôm qua, nó thấy gần như suy kiệt, liền xin phép thế quỳ lạy cho đến sáng. Ngoại tổ mẫu tìm sinh ngày mùng bảy tháng tư âm lịch để cầu phúc, thật trùng hợp, nha của cũng sinh đúng ngày đó.” Nàng thản nhiên dối mà sắc mặt hề đổi, cuối cùng mới trưng vẻ mặt kinh ngạc hỏi : “Sao , chẳng lẽ xảy chuyện gì ?”

 

Hạ Thành thừa hiểu Tưởng Nguyễn đang dối, đoán chừng nàng rõ mưu kế của Tưởng Tố Tố từ . Lão trầm giọng, ánh mắt âm u thẳng Tưởng Nguyễn, từ tốn : “Có kẻ ô uế nơi từ đường. Lão phu nghĩ, nha của ngươi chính là một trong đó.”

 

Tưởng Nguyễn khẽ mở miệng, lắc đầu phủ nhận: “Nha vốn là một cô nương thanh bạch của , nay luôn giữ gìn đoan chính, tuyệt đối thể nào chuyện dơ bẩn như thế. Chắc chắn là kẻ uy h.i.ế.p nàng. Dẫu nàng chỉ là một tỳ nữ thấp kém, cũng đòi công bằng cho nàng .”

 

“Sao đại tỷ lời thiếu suy nghĩ như thế? Rõ ràng là do phẩm hạnh của nha bên cạnh tỷ đoan chính, tỷ thể đổ cho khác?” Tưởng Tố Tố phản bác. Nàng , tỳ nữ hầu hạ phẩm hạnh thối nát, ngoài ắt sẽ đ.á.n.h giá chủ nhân cũng vấn đề.

 

“Sao Nhị lời lẽ như ?” Tưởng Nguyễn mỉm thanh nhã. “Tỳ nữ là do đích mẫu tặng cho . Muội hoài nghi ánh mắt của , chẳng khác nào mẫu cố tình tìm một nha đoan chính để nhục ?”

 

“Ngươi…” Tưởng Tố Tố nghẹn lời, chỉ hận thể lập tức xé xác Tưởng Nguyễn thành trăm mảnh. Hạ Thành nheo mắt , còn kịp mở miệng, thấy Tưởng Nguyễn đột ngột hướng về phía Thái tử mà quỳ sụp xuống. “Tuy rằng chuyện xuất phát từ nha của Nguyễn nương, song xét kỹ, nàng chỉ vì hầu hạ Nguyễn nương mà vô cớ liên lụy, gặp tai bay vạ gió. Nếu đêm qua quỳ trong đó là Nguyễn nương đây, e rằng hôm nay Nguyễn nương chỉ còn cách lấy cái c.h.ế.t để minh oan cho sự thanh bạch của bản . Những kẻ chủ mưu thật sự quá đáng hận! Thái tử điện hạ tấm lòng sáng như trời, Nguyễn nương cầu xin Điện hạ điều tra tận gốc rễ sự việc , nghiêm trị những kẻ lòng xa!”

 

Nàng quỳ xuống, Hạ Thành lập tức cảm thấy tâm can rối bời, thầm kêu . Tưởng Nguyễn hề nam nhân bên trong là ai, mà Thái tử vốn là tính khí thất thường. Nếu gặp chuyện chướng tai gai mắt, chừng ngài sẽ nhất thời nổi hứng, thật sự nghiêm trị Hạ Tuấn.

 

Tuyên Ly hành động quỳ lạy của Tưởng Nguyễn, ánh mắt chợt lóe lên tia suy tư. Tiêu Thiều vẫn im lặng quan sát, lộ rõ bất kỳ cảm xúc nào.

 

Thái tử hứng thú nàng: “Ngươi chính là Đại tiểu thư Tưởng gia?”

 

Tưởng Nguyễn mỉm đoan trang, khẽ cúi : “Tham kiến Thái tử điện hạ.”

 

“Quả thực xinh đến mức động lòng .” Thái tử cũng vang. “Ngươi Bổn điện hạ ngươi phân xử?”

 

Hạ Thành , trong lòng càng thêm rối rắm, lão vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu về phía Tuyên Ly. lúc , đột nhiên một nha hớt hải chạy tới, thở dốc: “Không lão gia, Phu nhân ngất !”

 

“Cái gì?” Hạ Thành kinh hãi, vội liếc về phía từ đường. “Mau đưa ngoài cho , lập tức mời đại phu đến!” Nói đoạn, lão thi lễ với các vị điện hạ. “Phu nhân đột nhiên lâm bệnh, chuyện ở từ đường xin hoãn . Kính mong các vị điện hạ rủ lòng nới rộng thêm chút thời gian.”

 

“Không cần bận tâm.” Thái tử nhẹ. “Màn kịch hôm nay quả thực thú vị, chi bằng chúng cùng Hạ hầu gia đến thăm hỏi phu nhân một chút.” Dứt lời, ngài ung dung tiến gần Hạ Thành.

 

Hạ Thành cứng đờ , cất bước về phía Đại sảnh. Tưởng Tố Tố vội vã theo , Tuyên Ly khẽ mỉm cũng tùy tiện theo.

 

Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều sánh bước ở phía cuối đoàn .

 

Tưởng Nguyễn mặt biểu lộ cảm xúc, lướt qua Tiêu Thiều một cái nghiêng bước tới, chợt trầm giọng hỏi: “Sao ngươi , đó là Thái tử?”

 

Khi Tưởng Nguyễn đến, một ai chỉ rõ cho nàng ai là Thái tử. khi nàng quỳ xuống, nàng hô rõ danh xưng “Thái tử điện hạ”, điều thật sự khiến nghi ngờ.

 

Tưởng Nguyễn sững , thầm oán trách sự sơ suất của bản , để cho kẻ nắm sơ hở. Lòng nàng lập tức tính toán đối sách. Nàng thẳng Tiêu Thiều, lạnh giọng đáp: “Khí chất giữa chân long và côn trùng dĩ nhiên là bất đồng. Chẳng hạn như Thái tử, tự nhiên mang khí chất của bậc Đông cung.” Nàng bất chợt mỉm , vẻ mặt thành khẩn thêm: “Mà cặn bã, cũng thở tanh tưởi đặc trưng của cặn bã.” Dứt lời, nàng khẽ cử động chân, hề liếc sắc mặt của Tiêu Thiều, ung dung bước .

 

Vừa đến Đại sảnh, quả nhiên thấy các nha bà tử đang vây quanh một . Đại phu nhân và Nhị phu nhân chầu bên cạnh. Trên chiếc giường gỗ, Hạ phu nhân nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt ảm đạm, khóe miệng rỉ dòng m.á.u đen.

 

Hạ Thành thấy , lập tức bước nhanh tới, vô cùng đau đớn gọi: “Phu nhân!”

 

Thân Nhu và Du Nhã hai bên, gương mặt lo lắng Hạ phu nhân, miệng ngừng khẽ gọi: “Nương!”

 

“Ngoại tổ mẫu, lâm tình trạng ?” Tưởng Tố Tố chen chân tới bên Hạ phu nhân, hai hàng lệ châu lăn dài, thái độ vẻ cực kỳ lo lắng. Tưởng Siêu ở một góc, âm trầm : “Ngoại tổ mẫu thành như , là bởi vì dùng hộp điểm tâm .”

 

Tưởng Tố Tố kinh ngạc hộp điểm tâm, đó sang Tưởng Nguyễn. “Đó chẳng là Đại tỷ dâng tặng Ngoại tổ mẫu ?”

 

Lời dứt, tất cả ánh mắt trong Đại sảnh đều đổ dồn về phía Tưởng Nguyễn.

 

Tưởng Nguyễn vẫn chỉ nhạt, hề thèm giải thích.

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-82.html.]

 

Tưởng Lệ sợ thiên hạ đại loạn, lập tức tiếp lời: “Sao Ngoại tổ mẫu ăn điểm tâm của Đại tỷ xong phát bệnh như ? Chẳng lẽ điểm tâm chứa độc?”

 

Hạ Kiều Kiều bên cạnh Thân Nhu, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối. Nghe Tưởng Lệ và Tưởng Tố Tố cất lời, nàng vẻ chợt nhớ điều gì đó, lớn tiếng: “Hay cho ngươi, Tưởng Nguyễn! Hạ phủ đối đãi với ngươi chân thành như , cớ ngươi thể hạ độc mưu hại Tổ mẫu của !”

 

“E là Biểu tỷ sai !” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt đáp. “Hộp điểm tâm do Nguyễn nương đích chuẩn , mà là Mẫu giúp Nguyễn nương sửa soạn!”

 

Phạm Khắc Hiếu

“Nguyễn nhi, con đang những lời gì ?” Hạ Nghiên nàng , đôi mắt ngập tràn vẻ thất vọng. “Lẽ nào nhẫn tâm hạ độc hại ruột của ? Nguyễn nhi, con hiểu lễ nghi trong phủ, quên chuẩn lễ vật cho Ngoại tổ phụ và Ngoại tổ mẫu, thiện ý giúp con sửa soạn, giờ đây con hãm hại như thế, rốt cuộc điều gì sai trái?”

 

Lời lẽ thốt , rõ ràng là ám chỉ Tưởng Nguyễn cố ý hãm hại Hạ Nghiên.

 

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , giọng điệu thong dong: “ chẳng hộp điểm tâm đó, chính xác là do Mẫu chuẩn cho ?”

 

“Biểu lời là sai trái .” Hạ Kiều Kiều cắt lời. “Cho dù điểm tâm là do Cô cô chuẩn ngươi, nhưng nào ngờ ngươi tẩm độc trong đó, hại Tổ mẫu giá họa cho Cô cô , đây mới chính là mục đích thật sự của ngươi, đúng !”

 

Du Nhã nhíu mày kiếm. “Chuyện là sự thật ư?”

 

Tưởng Nguyễn thở dài một . “Các vị dựng lên một lý lẽ hảo đến thế, còn cần Nguyễn nương thêm lời nào nữa đây?”

 

lúc , một vị Đại phu mang theo hòm t.h.u.ố.c vội vã chạy . Chẳng màng tới sự huyên náo xung quanh, y lập tức bắt mạch cho Hạ phu nhân, đó thở dài một tiếng : “Ta sẽ kê đơn t.h.u.ố.c cho Lão phu nhân . Mau chóng hốt t.h.u.ố.c sắc cho uống, nhanh lên!”

 

Mấy bà ma ma nhanh nhẹn nâng Hạ phu nhân về phòng. Hạ Thành lập tức sai hốt thuốc, tiến lên phía hỏi: “Xin hỏi Đại phu, tình hình của phu nhân hiện giờ ?”

 

“Quan sát tình trạng, mười phần là trúng Thạch tín.” Đại phu vuốt chòm râu. “Cũng may liều lượng quá nhiều, đến mức nguy hiểm tới tính mạng.”

 

Lời dứt, gian trong sảnh đường càng trở nên tĩnh mịch. Chỉ chốc lát , một giọng the thé vang lên: “Là ngươi! Nhất định là ngươi mưu đồ hại Tổ mẫu của ! Ngươi thật độc ác, dám hạ Thạch tín! Cầu xin Điện hạ chủ trì công bằng cho Hạ gia !” Hạ Kiều Kiều một cách hùng hồn, lời lẽ quả nhiên đường đường chính chính.

 

Tưởng Tố Tố ngây , Tuyên Ly vẫn giữ im lặng. Gương mặt nàng khăn che khuất, chỉ để lộ đôi mắt điềm đạm đáng yêu, khiến tâm mềm nhũn, dù là sắt đá cũng hóa thành nước.

 

Tuyên Ly ôn hòa Tố Tố, chuyển ánh mắt sang thiếu nữ y phục đỏ rực . Nàng vẫn mặt đổi sắc, cho dù đang đời lên án, nàng vẫn thẳng tắp, khóe miệng khẽ nhếch lên, tựa hồ lọt tai những lời Hạ Kiều Kiều thốt .

 

Tiêu Thiều phía đám đông, ánh mắt chăm chú theo dõi Tưởng Nguyễn. Hạ Thành thấy thế, liền tiếp lời: “Tuổi còn trẻ mà tâm địa độc ác đến ! Tưởng Nguyễn, hôm nay ngươi hãm hại Phu nhân của , dù ngươi là đích nữ Tưởng gia, cũng khó lòng thoát tội. Xin Điện hạ chủ trì công bằng cho Hạ gia chúng !”

 

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . Giữa lúc đều đưa ánh mắt phẫn nộ , nàng ung dung cầm lấy hộp điểm tâm, bóc một khối bánh, đưa tới mặt Đại phu. “Đại phu, Hạ phu nhân thật sự trúng Thạch tín ?”

 

“Không sai biệt gì.” Đại phu dứt khoát đáp.

 

Tưởng Nguyễn khẽ thở dài. “Thật sự khiến nghi hoặc, cớ Hạ phu nhân trúng Thạch tín, thì nhất định là do Nguyễn nương hạ độc? Hay đây là do tự Hạ phu nhân dùng độc?”

 

“Ăn càn rỡ!” Hạ Thành giận dữ quát. “Phu nhân đang khỏe mạnh thể tự nguyện uống Thạch tín!”

 

“Đại , ngươi còn chối bay chối biến ? Tổ mẫu vì dùng điểm tâm của ngươi nên mới ngất xỉu, nhân chứng vật chứng rõ ràng!” Tưởng Siêu phẫn nộ .

 

“Vậy ư.” Tưởng Nguyễn trầm ngâm một lát, đặt khối bánh lòng bàn tay. “Đại phu, khối bánh độc chăng?”

 

Đại phu thoáng sửng sốt, cúi đầu ngửi khối bánh trong tay Tưởng Nguyễn, khẳng định: “Chính xác là Thạch tín!”

 

“Ngươi còn lời gì để biện minh!” Hạ Thành quát lớn, sang Thái tử vẫn im lặng theo dõi diễn biến. “Xin Điện hạ chủ trì công bằng cho Phu nhân của !”

 

Thái tử hề lên tiếng, ánh mắt chăm chú Tưởng Nguyễn, xem nàng tiếp theo sẽ hành xử . Tưởng Nguyễn nâng khối điểm tâm lên, lắc đầu: “Nếu như thế, Nguyễn nương còn gì để . Phải đây, dường như chỉ còn cách một mạng đổi một mạng mà thôi.” Dứt lời, nàng liền c.ắ.n một miếng nhỏ, từ tốn nuốt .

 

Mọi kinh hãi nàng. Trong đôi mắt Tưởng Siêu chợt lóe lên tia sáng kỳ lạ. Lòng Tưởng Tố Tố thì vô cùng hả hê, còn Tiêu Thiều, thấy nàng nuốt miếng bánh, chẳng hiểu vì thầm đổ mồ hôi lạnh trong lòng.

 

Đến cả Đại phu cũng ngờ Tưởng Nguyễn liều mạng đến thế. qua một lát , Tưởng Nguyễn ăn hết khối bánh, thể nàng vẫn hề chút dị thường nào.

 

Nàng khẽ chớp đôi mắt. Tưởng Siêu nàng bằng ánh mắt khó tin. Tiêu Thiều thầm thả lỏng trong lòng, Tuyên Ly nhíu chặt mày, còn Thái tử cất tiếng sảng khoái, vỗ tay tán thưởng: “Thú vị! Thật sự quá đỗi thú vị!”

 

Tưởng Tố Tố và Hạ Kiều Kiều lập tức á khẩu, Hạ Thành thì ngây . Tất cả đều hộp điểm tâm, Tưởng Nguyễn.

 

Thân Nhu và Du Nhã đều lộ vẻ suy tư. Tưởng Nguyễn phủi tay, rũ sạch mảnh vụn bánh. Nàng dịu dàng cất lời: “Thì Thạch tín cũng phân biệt chủ nhân. Ta và Ngoại tổ mẫu cùng dùng bánh trong một hộp, đều độc Thạch tín. Ngoại tổ mẫu chỉ nếm một chút ngất , còn ăn hết một khối vẫn bình yên vô sự. Quả nhiên, sinh mạng con cũng phân biệt sang hèn. Với phận Nguyễn nương đây, dù là Thạch tín, ăn thêm mấy khối cũng chẳng hề hấn gì.”

 

Câu của nàng hóm hỉnh sắc sảo, chất chứa trùng trùng ý châm biếm, từng lời từng chữ đều vô hình đoạt mạng , khiến Hạ Thành á khẩu, thốt nổi thành lời.

 

Tưởng Nguyễn khẽ xoay , hướng về phía Thái tử mỉm , giọng điệu nhu hòa, chứa đựng đầy sự sắc sảo. “Bẩm Điện hạ, xem ngài đích chủ trì công bằng cho Nguyễn nhi .”

 

Loading...