Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:04
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày lưu dân kinh thành ngày càng gần kề.
Sáng hôm , Hạ Thành quả nhiên sai chuẩn xe ngựa, vẻ đuổi khách. Nghe đêm qua Hạ phu nhân ‘tỉnh ’, cầu xin Hạ Thành lâu, nhưng vẫn lay chuyển ý định của ông . Có lẽ do cơn giận chất chứa kìm nổi, Hạ Thành đành giận cá c.h.é.m thớt lên đầu Hạ phu nhân.
Vì lẽ đó, cảnh tượng buổi sáng hôm nay khác xa với lúc đến; khi đoàn , chẳng một ai trong Hạ gia tiễn. Tưởng Lệ tất nhiên là vui mừng, song ba Tưởng Tố Tố lộ vẻ mặt u ám. Tưởng Đan vẫn yên lặng rúc một góc, bầu khí ảnh hưởng, chỉ duy nhất Tưởng Nguyễn là bình thản như .
Khi hồi phủ, Tưởng Quyền sớm đưa tin của Hạ Nghiên tường thuật đầu đuôi sự việc. Dĩ nhiên, trong lòng ông bực Tưởng Tố Tố vì thành sự thì ít, bại sự thì thừa, nhưng càng khó chịu hơn chính là thái độ nể nang của Hạ gia. Khi Hạ Thành còn thừa tước thì vô cùng nịnh nọt vị con rể , nay tước vị , liền bắt đầu mẩy với ông . Lại gần đây Lý Đống đang dùng giá cao tìm kiếm danh y khắp nơi, nghĩ đến mạng của trưởng tử Lý gia vẫn còn giữ , e rằng chuyện càng khó giải quyết hơn. Đủ chuyện dồn , Tưởng Quyền chỉ cảm thấy nhức đầu nguôi.
Gã nô tài hầu hạ thấy Lão gia phiền muộn, bèn trấn an: “Lão gia, ngài thức trắng một đêm. Sao nghỉ ngơi một chút?”
Tưởng Quyền khoát tay áo, giờ phút chuyện nát bét, còn tâm trạng nào để nghỉ ngơi?
Gã nô tài thấy , lẩm bẩm trong miệng: “Nói tới cũng kỳ lạ, từ khi Đại tiểu thư về phủ, Tưởng phủ ngừng xảy chuyện.” Hắn lén sắc mặt Tưởng Quyền. Nghe câu , thể Tưởng Quyền lập tức cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc, đôi chân mày dần dần nhíu . Một lát , ông đột nhiên hung tợn vỗ mạnh xuống bàn: “Thiên sát cô tinh!”
Gã nô tài sợ hết hồn, vội lui qua một bên ngậm miệng . Tưởng Quyền chợt nghĩ, lúc ban đầu khi Triệu Mi qua đời, một vị đạo sĩ ngang gieo cho Tưởng Nguyễn một quẻ, nàng mệnh cách phi thường, sinh khắc phụ khắc mẫu khắc phu quân. Tưởng Quyền cũng là kẻ mê tín, tin những chuyện quỷ quái. Có điều lúc Triệu Mi chết, Hạ Thành nhận tước vị, nhiều ân cần dạy bảo, khuyên ông nên nâng Hạ Nghiên lên Chính thê. Lúc đó ông cũng ý , Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu mang danh thứ xuất, liền thuận theo lời đạo sĩ , đưa Tưởng Nguyễn về thôn trang. Thứ nhất là để Hạ Nghiên yên tâm, thứ hai là nhắm mắt ngơ, chỉ cần thấy Tưởng Nguyễn, thì sẽ nhớ tới vợ Triệu Mi ông chán ghét.
Bây giờ nô tài , Tưởng Quyền mới chợt phản ứng, từ khi Tưởng Nguyễn về phủ, quả thật Tưởng phủ sóng gió ngừng. Đầu tiên là Tưởng Tố Tố mất hết thanh danh, đó Tưởng Siêu thi trượt còn chặt đứt một ngón tay, bây giờ kết thù với Lý gia, nảy sinh hiềm khích với Hạ gia. Liên kết chuyện, dường như một mối quan hệ vô hình với Tưởng Nguyễn, nhưng chỉ bằng một nàng, tất nhiên thể nào đến mức , tâm cơ đủ, thủ đoạn cũng đủ. Chỉ một điều thể chứng minh tất cả chuyện, lời giải thích hợp lý nhất, chính là, nàng thật sự là thiên sát cô tinh như lời đạo sĩ .
Tưởng Quyền siết chặt nắm đấm, ông vốn nghĩ thêm một nữ nhi thì thêm một cơ hội cho ba con Hạ Nghiên, ai ngờ đó là ác quỷ tới đòi mạng. Đã , chỉ thể diệt trừ!
Tên nô tài theo Tưởng Quyền nhiều năm, thấy sắc mặt của ông , liền yên lặng thối lui ngoài.
Tưởng Nguyễn trở Nguyễn cư, chuyện đầu tiên nàng chính là đuổi hết đám nha Hạ Nghiên đưa qua. Nàng : “Mẫu đồng ý cho các ngươi trở về, các ngươi tự thu dọn về Nghiên Hoa uyển là .”
Mấy nha trố mắt . Một nha lấy can đảm : “Đại tiểu thư, Phu nhân để chúng nô tỳ hầu hạ , nô tỳ ở bên cạnh .”
Tưởng Nguyễn giống như hề thấy, lệnh cho Liên Kiều: “ , ngươi thời gian thì tới Hạ phủ một chuyến, an táng t.h.i t.h.ể Thư Hương. Dẫu nàng cũng theo một thời gian, thể để t.h.i t.h.ể nàng ném bãi tha ma mồi cho sói.”
Đám nha đều sửng sốt, xung quanh Tưởng Nguyễn quả nhiên thấy Thư Hương. Nghe Liên Kiều đáp lời: “Nô tỳ . Thư Hương c.h.ế.t t.h.ả.m như , tiểu thư cũng đừng để trong lòng. Tất cả đều do nàng gieo gió gặt bão mà thôi.”
Tưởng Nguyễn khẽ , đám nha , hỏi: “Các ngươi gì?”
“Không gì thưa tiểu thư,” nha vội vã đáp, cúi đầu dám Tưởng Nguyễn nữa.
Tưởng Nguyễn thỏa mãn hài lòng rời .
Trong Nghiên Hoa uyển, Hạ Nghiên mệt mỏi trở về, tới Lý ma ma : “Phu nhân, Vạn Tài hầu hạ Lão gia chuyện bẩm báo.”
“Cho .” Hạ Nghiên nhận lấy tách Lâm Lang đưa tới, xuống chiếc ghế tựa chạm hoa.
Vạn Tài , lập tức cúi : “Phu nhân.”
Hạ Nghiên khoát tay áo: “Có gì cứ thẳng, chuyện sai ngươi , ngươi tới ?”
Vạn Tài gật đầu : “Thưa xong ạ. Lão gia tin Đại tiểu thư là thiên sát cô tinh, chẳng qua hiện tại vẫn thế nào cho thôi.”
Trên mép Hạ Nghiên hiện lên nụ lạnh. “Đã như , ngươi với Lão gia, mấy ngày nữa một đạo sĩ tài giỏi dạo chơi qua kinh thành. Tưởng phủ gần đây xảy nhiều chuyện, thỉnh vị cao nhân tới pháp sự, phủi hết xui xẻo trong phủ.”
Con ngươi Vạn Tài xoay chuyển: “Nô tài hiểu.”
“Lui xuống .” Hạ Nghiên mệt mỏi phất tay.
Sau khi Vạn Tài lui xuống, Lý ma ma tiến lên bóp vai cho Hạ Nghiên, : “Phu nhân, dùng cách thức ?”
“Dù cũng tìm một cái cớ chính đáng.” Hạ Nghiên híp mắt. “Tưởng phủ nhiều ngày qua liên tiếp gặp chuyện, nếu thể đổ hết chuyện lên đầu Tưởng Nguyễn, như sẽ chằm chằm Tố nhi và Siêu nhi. Ngược , Tưởng Nguyễn sẽ mất hết thanh danh, mang tiếng muôn đời. Đây là cách nhất để rửa sạch thanh danh cho hai đứa trẻ.”
Lý ma ma : “Phu nhân cao minh. Đại tiểu thư dù tài giỏi thế nào cũng khó địch miệng lưỡi của muôn dân. Huống hồ Lão gia nổi lên nghi kỵ với nàng, chuyện cứ mạnh dạn mà thôi.”
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-86.html.]
“Muốn chứng thực điều , mấy ngày nữa chính là thọ yến của Lão phu nhân. Cứ sắp xếp ngày đó, tiện cho vị đạo sĩ cầu phúc cho Lão phu nhân. Hơn nữa, mặt đông đảo khách khứa, chứng minh Tưởng Nguyễn là một kẻ thiên sát cô tinh, đời nàng đừng hòng ngóc đầu lên nữa.” Hạ Nghiên chậm rãi .
“Phu nhân, chúng vẫn tìm vị đạo sĩ năm năm ?” Lý ma ma hỏi.
Hạ Nghiên day trán, trầm mặc hồi lâu, bật lạnh lùng, giọng đầy hung hăng. “Đương nhiên , cũ bao giờ cũng đáng tin cậy hơn. Năm năm thể khiến nó đày tới thôn trang, năm năm , chuyện tất nhiên cũng lặp . Chẳng qua năm năm Lão gia yêu cầu giấu kín, còn bây giờ, khiến thiên hạ đều rõ, Tưởng Nguyễn chính là một thiên sát cô tinh khắc phu khắc mẫu!”
Năm năm , để đưa Tưởng Nguyễn tới thôn trang, bà mua chuộc một đạo sĩ, tuyên bố Tưởng Nguyễn mang mệnh thiên sát cô tinh. Vốn dĩ bà Tưởng Nguyễn c.h.ế.t chìm ở thôn trang, ngờ nàng vẫn sống sót, còn hồi kinh thời hạn. Khi nàng trở về Tưởng phủ, bà tính toán sẵn: nếu chuyện gì, sẽ dùng chuyện cũ hủy hoại Tưởng Nguyễn. Tóm , Tưởng Nguyễn khiến Tưởng Tố Tố chịu khổ, thì nàng cũng đừng mong vẹn danh. Mấy năm , Vạn Tài việc cho bà , thường xuyên thổi gió bên tai Tưởng Quyền. Huống hồ Tưởng Quyền vốn dĩ mấy yêu thích Tưởng Nguyễn, chỉ cần gió thổi cỏ lay, đầu tiên ông hoài nghi chính là Tưởng Nguyễn.
Phạm Khắc Hiếu
Dẫu cho Tưởng Nguyễn dùng hết mưu kế nào nữa thì cũng bằng thừa. Chỉ vì nàng Tưởng Quyền sủng ái, điều đó định sẵn đời nàng vĩnh viễn cơ hội xoay chuyển tình thế!
Vài ngày Tưởng Lão phu nhân tỉnh , thể tuy điều dưỡng nhưng tuổi tác cao, còn khỏe khoắn như thời trẻ. Cơn bệnh ập đến như núi đổ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi khiến bà tiều tụy ít, gương mặt cũng hằn rõ vẻ già yếu.
Đỗ Quyên bưng chén t.h.u.ố.c tới, hiệu với Thải Tước đang chăm sóc Tưởng Lão phu nhân. Thải Tước vội vàng dậy, với Tưởng Lão phu nhân đang thất thần cửa sổ: “Lão phu nhân, Người hãy mau dùng chén t.h.u.ố.c khi còn nóng hổi.”
Tưởng Lão phu nhân thu ánh mắt , chén t.h.u.ố.c tay Đỗ Quyên, lạnh lùng : “Uống t.h.u.ố.c để gì nữa? Ta thấy đều mong chờ sớm về cõi tiên thì hơn!”
Thải Tước sợ hết hồn, vội vàng trấn an: “Lão phu nhân Người đang gì , đều mong đợi Người sống thọ trăm tuổi, cho dù vì Nhị thiếu gia Người cũng cố gắng giữ gìn sức khỏe.”
“Siêu nhi.” Ánh mắt Tưởng Lão phu nhân bỗng trở nên sâu thẳm. “Dựa tính cách của nó, cứ ngỡ là một mầm non . Nào ngờ, là một kẻ cuồng vọng tự đại. Cũng cùng một loại với nó, đều là lũ thiển cận, kiến thức hạn hẹp.”
Trong lòng Thải Tước kinh ngạc. Lão phu nhân đ.á.n.h giá Tưởng Siêu và Tưởng Tố Tố nặng lời mặt các nàng như , quả thực khiến các nàng tiếp lời .
Tưởng Lão phu nhân Thải Tước, đưa tay cầm lấy chén t.h.u.ố.c khay Đỗ Quyên đang nâng, ngửa đầu uống cạn. Thuốc quả thật đắng, bà nhắm mắt, mày nhíu chặt. Qua một lúc lâu, vẻ mặt mới giãn .
“Lão phu nhân, mấy ngày nữa chính là thọ yến của Người, Phu nhân đích chuẩn chu .” Đỗ Quyên thấy sắc mặt Tưởng Lão phu nhân chút hòa hoãn, mới thận trọng cất lời.
“Cũng chỉ là che mắt khác thôi.” Tưởng Lão phu nhân lạnh nhạt. “Nàng chủ ý gì, há chẳng lẽ ?”
Thải Tước cùng với Đỗ Quyên , trong lòng thầm kinh ngạc. Tưởng Lão phu nhân luôn giấu chuyện trong lòng, nhưng trải qua cơn bệnh đổi, nhất là sự bất mãn dành cho ba con Hạ Nghiên còn che giấu. Tưởng Lão phu nhân tiếp lời: “ e rằng Hạ Nghiên nàng chịu thất bại, đại nha đầu quả thực là một tầm thường.”
Thải Tước cùng với Đỗ Quyên cúi đầu dám lên tiếng, chẳng qua trong lòng dấy lên những suy nghĩ khác.
Mấy ngày nay, kinh thành đổ mưa dứt, tầng mây đen từng tản . Lương thực tồn trữ của những nhà phú quý bắt đầu ẩm mốc, còn cảnh nhà nghèo khổ tất nhiên càng thê t.h.ả.m hơn.
Phủ Trạng Nguyên mới xây mưa rửa trôi càng trở nên sáng sủa lộng lẫy. Dẫu cho thời tiết âm u, khí vui vẻ và khí thế tấm biển đề ba chữ ‘Liễu phủ’ vẫn hề xua tan. Trong thư phòng, Liễu Mẫn song cửa, những hạt mưa rơi tí tách từ mái hiên mà xuất thần.
Trong kinh nhiều năm trận mưa dài ngày như . Mưa quá lớn, nhưng vẫn mãi dừng. Nước sông hộ thành dâng cao, cho dù ở trong phủ Trạng Nguyên, ngẩn ngơ trong phòng, vẫn thể cảm nhận sự ẩm ướt và lạnh lẽo.
Sau lưng, nha quan tâm bưng một ly gừng tới. “Thiếu gia, Người uống chút gừng cho ấm ạ.”
Liễu Mẫn xoay , nhận lấy trong tay nha , khẽ nhấp một miếng. Tuổi tác còn trẻ, nhưng mang theo sự thâm trầm, kiêu ngạo khó dò. So với đám công tử quyền quý trong kinh thành, tựa như một khối thanh thạch lạnh lẽo, khiến khác nảy sinh lòng kính trọng.
Hắn hỏi: “Mấy ngày nay, thư từ nào gửi cho chăng?”
Nha ngẩn , đó đáp: “Dạ bẩm Thiếu gia, ạ.”
Trên mặt Liễu Mẫn thoáng qua vẻ thất vọng. Kể từ khi bổ nhiệm Trạng nguyên, thần bí biến mất, như thể từng xuất hiện trong cuộc đời .
lúc , Liễu phu nhân bước nhanh đến, tay cầm cái thiệp mời mạ vàng, : “A Mẫn, con ăn mặc mỏng manh như ?”
Liễu Mẫn lắc đầu, thấy tấm thiệp trong tay bà, hỏi: “Nương, đây là thứ gì thế?”
“Phu nhân Tưởng Thượng thư phái gửi thiệp mời đến, thỉnh chúng tham dự thọ yến của Tưởng Lão phu nhân.” Liễu phu nhân thoáng chút do dự. “Ta vốn định từ chối, nhưng nay con quan nơi triều đình, giao hảo với cũng là điều . Trong thiệp chúng mới kinh, cố ý ghé thăm. Nương suy tính , dù cũng chỉ là một yến tiệc mừng thọ, một chuyến cũng chẳng hề gì.” Chợt nhớ tới chuyện khác, bà đột nhiên mỉm . “Huống hồ thọ yến nhiều thiên kim tiểu thư danh giá. Nếu trúng cô nương nào, nương sẽ tận tâm giúp con lo liệu, con giờ lớn , nên tính đến chuyện chung đại sự.”
“Nương.” Liễu Mẫn bật . “Hiện giờ con chỉ lo công danh sự nghiệp, ý thành gia lập thất.”
“Nói nhảm nhí.” Liễu phu nhân trợn mắt . “Nương còn sớm bế cháu nội nữa đấy.” Nói xong dò xét Liễu Mẫn. “ Mẫn nhi, con thấy nương nên tham dự yến tiệc ?”
Nhìn ánh mắt chờ mong của mẫu , lời từ chối khó lòng thốt khỏi miệng, Liễu Mẫn đành . “Nương , tất nhiên là nên .”