Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:08
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi đều khỏi thất vọng đôi chút. Tưởng Tố Tố hỏi: “Tại ? Đại tỷ, thể cho Tố nhi sơ qua ?”
Tưởng Nguyễn dịu dàng từ chối: “Không thể.” giọng vô cùng kiên quyết.
Tưởng Siêu : “Có là đại quên chuẩn thọ lễ cho tổ mẫu, cho nên mới như thế đúng . Lần ở nhà ngoại tổ phụ cũng , còn nhờ mẫu giúp chuẩn mà.”
Hắn giống như vô tình buột miệng, Hạ Nghiên vội vàng gọi: “Siêu nhi!” Cắt đứt lời của . cũng ngầm suy nghĩ: Rốt cuộc vẫn là con gái ruột dạy dỗ, mặc dù dung mạo , nhưng cách đối nhân xử thế vẫn kém hơn Tưởng Tố Tố nhiều.
“Khiến đại ca chê .” Tưởng Nguyễn . “Có điều nếu đề cập đến, cớ hôm nay bộ Hạ gia vắng mặt? Chẳng lẽ chỉ vì Nguyễn nương quên đem lễ vật tới phủ mà ngay cả thọ yến của tổ mẫu cũng thèm tới dự?”
Nàng , mặt Tưởng Siêu cứng đờ, Hạ Nghiên cũng ngây ngẩn. , thọ yến của Tưởng lão phu nhân, Hạ gia là gia mà một bóng cũng mặt. Cho dù rảnh đến thì cũng thể sai tặng lễ, nhưng từ đầu chí cuối, thật sự từng tin tức gì về Hạ gia. Người Hạ gia tất nhiên thể nào bởi vì Tưởng Nguyễn quên đem lễ vật tới mà đến dự thọ yến, thế rốt cuộc xảy chuyện gì? Mọi đều suy luận khiến mặt mũi Tưởng Quyền chợt tối sầm , trừng mắt Hạ Nghiên. Hạ Nghiên vội : “Gần đây sức khỏe ngoại tổ mẫu của con , trong phủ nhiều việc cần xử lý, cho nên hẹn ngày sẽ tới tạ .”
Tưởng Nguyễn tỏ vẻ bừng tỉnh: “ , đến nhà ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu hộc m.á.u ngất xỉu ? Bệnh tình vẫn thuyên giảm .”
Hạ Nghiên vội vàng đáp trả: “ , bệnh tình vẫn chuyển biến .”
“Ra là thế.” Tưởng Nguyễn đột nhiên hành lễ với Hạ Nghiên. “Ngoại tổ mẫu bệnh liệt giường, trong lòng mẫu hẳn cũng lo âu, nhưng vẫn chuẩn thọ yến cho tổ mẫu, còn vô cùng vẹn . Thật sự là Tưởng gia phúc, Nguyễn nương cảm thấy thật .”
Nàng lời cảm tạ, nhưng Hạ Nghiên thấy yên. Câu của Tưởng Nguyễn chính là ám chỉ bà thấy đẻ bệnh liệt giường còn lòng lo chuẩn thọ yến, tức là bà bất hiếu. Hôm nay với các phu nhân tiểu thư, nào một chút vẻ buồn bã, e rằng bây giờ trong lòng các phu nhân tiểu thư đều đang thầm suy xét.
Bà thiếu nữ đang dịu dàng mặt, âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Chợt : “Không cả.” Vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy , trong lòng Hạ Nghiên lập tức cảm thấy sảng khoái.
Mặt Tưởng lão phu nhân chút biểu tình bọn họ. lúc , một giọng sắc nhọn truyền tới: “Yêu ma quỷ quái từ dám tới!”
Mọi đưa mắt , lập tức trông thấy một vị đạo sĩ trung niên xuất hiện cửa sảnh. Người đó đeo một cái túi chéo, tay cầm một cây kiếm gỗ đào, sắc mặt nghiêm nghị.
Hạ Nghiên sững sờ một chút : “Đạo trưởng Hư Không.” Sau đó vội vàng xin . “Mấy ngày mời vị đạo trưởng tới pháp sự cầu phúc cho Tưởng phủ, ngờ đến ngay hôm nay.”
Đạo trưởng Hư Không tiến . Tưởng Quyền thấy , thái độ liền khách khí hơn, : “Đã lâu gặp.”
“Thoáng cái năm năm.” Đạo trưởng Hư Không cúi đáp lễ. “Thấy đại nhân vẫn bình an, bần đạo cũng yên lòng.”
Tưởng lão phu nhân nhíu mày: “Ngươi là phương nào mà dám xông đây loạn bừa?” Lời vô cùng khách khí.
Tưởng Quyền : “Mẫu , vị đạo trưởng là quen cũ của con. Năm năm cũng từng đến phủ chúng một chuyến.”
Các vị phu nhân ở đây từng gặp Đạo trưởng Hư Không, giờ phút Tưởng Quyền như , đều yên lòng.
Tưởng Nguyễn vẫn yên tại chỗ, lặng lẽ quan sát vị đạo sĩ thần sắc đạm mạc . Khi cụm từ 'năm năm ', khóe môi nàng khẽ nở một nụ ẩn chứa thâm ý.
“Trước khi bần đạo đặt chân đến đây, vốn là nhận lời thỉnh cầu của phu nhân để cầu phúc.” Đạo trưởng Hư Không cất lời. “Có điều bần đạo cửa thấy cả phủ hắc khí che kín, e rằng yêu ma đang tác quái.”
Tưởng lão phu nhân lộ rõ vẻ phẫn nộ mặt. “Người , mau đuổi tên cuồng ngôn ngoài cho !”
“Mẫu ! Đạo trưởng Hư Không chính là cao nhân.” Tưởng Quyền vội vàng ngăn Tưởng lão phu nhân . Hắn đầu, khẩn thiết hỏi đạo trưởng Hư Không: “Những lời đạo trưởng , thực sự chắc chắn ?”
“Bần đạo bao giờ vọng ngữ.” Đạo trưởng Hư Không vươn tay vuốt chòm râu. “Con yêu ma , nó đang ở ngay trong phủ !”
Hắn đảo mắt quan sát khắp đại sảnh, ánh từ từ dừng ảnh Tưởng Nguyễn.
Mọi theo, đều nín thở chờ đợi. Đạo trưởng Hư Không cất giọng: “Mặc dù bần đạo rõ cô nương lai lịch thế nào, nhưng bần đạo dám khẳng định, luồng hắc khí bao trùm Tưởng phủ đều là do cô nương đây mà !”
Phạm Khắc Hiếu
“Không thể nào.” Hạ Nghiên thất kinh. “Nàng là đích nữ của phủ chúng , là Đại tiểu thư mà!”
“Đại tiểu thư ư?” Đạo trưởng Hư Không đáp. “Chính là vị tiểu thư đưa đến thôn trang năm năm đó ? Không ngờ nay khôn lớn thế , thì đích xác sai .”
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-90.html.]
“Đạo trưởng, đang những gì ?” Tưởng Tố Tố xen . “Đại tỷ của thể là yêu quái .”
Đạo trưởng Hư Không sang Tưởng Quyền, nghiêm giọng: “Đại nhân, chẳng năm năm bần đạo vì vị tiểu thư mà gieo một quẻ ? Tuyệt đối thể để nàng trở phủ , bằng tất sẽ đại họa giáng xuống. Dù Đại nhân mềm lòng đến , cũng thể tự đẩy chỗ nguy hiểm .”
Mọi hề đến chuyện bao giờ. Trong đầu họ đều thầm nghĩ, khó trách Tưởng Quyền vị đạo sĩ là cố nhân; lẽ nào năm năm , thật sự tính quẻ cho Tưởng Nguyễn ?
Hạ Nghiên lắc đầu, vẻ mặt bi thương: “Thế nhưng dù nàng cũng là cốt nhục của lão gia, lão gia đành lòng chia cắt tình ? Xin hỏi Đạo trưởng, còn cách nào hóa giải tai ương ?”
Tưởng Nguyễn lọt tai, khẽ nở nụ châm biếm. Hạ Nghiên năng như , ngoài còn tưởng Tưởng Quyền và nàng là đôi phụ tử tình thâm. Nếu nhờ bản tấu sớ của Vương ngự sử, e rằng Tưởng Quyền thật hận thể để nàng vĩnh viễn ở mãi thôn trang, chỉ mong đời đừng bao giờ Đại tiểu thư Tưởng phủ là nàng!
“Nương tử, rốt cuộc xảy chuyện gì?” Tưởng Siêu thắc mắc. “Lời Đạo trưởng là ý gì?”
“Việc …” Hạ Nghiên liếc Tưởng Nguyễn một cái đầy khó xử, vẻ hết sức lưỡng lự, gian nan.
Đạo trưởng Hư Không thấy , liền tiếp lời: “Bần đạo tính qua ngày sinh tháng đẻ của Đại tiểu thư Tưởng phủ. Đó chính là mệnh Thiên Sát Cô Tinh, khắc phu khắc mẫu, cả đời khắc tận quyến, còn mang đến tai họa sát cho gia đình. Quả là mệnh yêu ma trời sinh!”
Thiên Sát Cô Tinh!
Lời thốt , cả thảy đều thất kinh. Ánh mắt Tưởng Nguyễn bất giác mang theo vẻ sợ hãi sâu sắc. Dẫu nàng dung nhan xinh như hoa, giờ phút trong mắt , nàng chẳng khác gì một yêu ma gây họa.
Trước cái soi mói cùng đầy rẫy sự sợ hãi của tất cả , Tưởng Nguyễn vẫn bất động, vẫn giữ sự im lặng, tại chỗ. Một lát , nàng khẽ .
“Ngươi đang cái gì?” Tưởng Lệ, kẻ luôn thích hả hê nỗi đau của khác, chất vấn.
“Ta vì nhờ Đạo trưởng Hư Không, Nguyễn nương đây mới mệnh cách của là Thiên Sát Cô Tinh.” Câu nửa vời khiến đều nghi hoặc nàng. Tưởng Nguyễn tiếp lời: “Nếu Đạo trưởng Hư Không thể tính mệnh chẳng lành của Nguyễn nương, thì năm năm rời , pháp lực của ắt hẳn tăng tiến nhiều. Chắc chắn thể cách phá giải mệnh , đúng ?”
Đạo trưởng Hư Không sững một thoáng, lắc đầu: “Mệnh của tiểu thư quá cứng cỏi, với pháp lực hiện tại của bần đạo, e rằng cũng chẳng thể gì .”
Tưởng Nguyễn lắc đầu: “Đạo trưởng lý. Có điều, theo lời , khắc phụ khắc mẫu khắc quyến, nhưng ở thôn trang suốt năm năm, từng khắc hại bất kỳ ai. Ngoại trừ sức khỏe bản ngày càng suy yếu, thì cuộc sống của trong trang ngày một hơn. Điều , nên giải thích ?”
Trong lời chứa đựng ẩn ý sâu xa. Những đang tại đây đều là nhân vật tinh , thường xuyên giao thiệp, thể hàm ý bên trong. Hạ Nghiên vờ như vô tình vén tóc mai, Đạo trưởng Hư Không lập tức tiếp lời: “Đó là bởi vì trong thôn trang đều quyến, họ chỉ là những hạ nhân bình thường mà thôi.”
“Thì là như thế.” Tưởng Nguyễn vẻ mặt bừng tỉnh, : “Vậy là do Nguyễn nương trở về Tưởng phủ, nên Tưởng phủ mới gặp những chuyện rắc rối khó giải thích ?”
“ thế.” Đạo trưởng Hư Không dứt khoát gật đầu.
“Vậy thì tiên khắc cận nhất mới .” Tưởng Nguyễn đầu về phía Tưởng Quyền. “Dựa lời khắc c.h.ế.t mẫu , nếu , khi trở về phủ, đầu tiên khắc là phụ mới đúng chứ. Tại … Lại là Nhị ca cùng Nhị ?”
Tưởng Quyền Tưởng Nguyễn chất vấn, trong lòng dấy lên sự khó chịu. Đạo trưởng Hư Không dừng một chút, đáp lời: “Việc … Bần đạo cũng thể rõ.”
“Hóa cũng chuyện Đạo trưởng .” Tưởng Nguyễn khẩy. “Mẫu , cho rằng là Thiên Sát Cô Tinh ?”
“Tất nhiên… Tất nhiên là .” Hạ Nghiên vội vàng lau nước mắt. “Thế nhưng Nguyễn nhi …” Bà vẻ nghẹn ngào, khuôn mặt tỏ rõ sự đau đớn tột cùng.
“Phụ cũng cho rằng Nguyễn nương đây là Thiên Sát Cô Tinh ư?” Tưởng Nguyễn thẳng Tưởng Quyền.
Tưởng Quyền thẳng nàng, cảm thấy dù Tưởng Nguyễn đang mỉm , đôi mắt mỹ lệ tựa hồ chứa đầy hàn băng, khiến khác rét run. Y hoảng hốt rũ mắt xuống, như thể thấy cảnh Triệu Mi gầy yếu năm xưa giường lạnh lùng chất vấn. Lòng đầy hoảng hốt, nhất thời sinh sự khó chịu, y lạnh nhạt hỏi: “Ngươi hủy hoại bộ Tưởng phủ ?”
“Nguyễn nương thể ý hại bộ Tưởng phủ?” Tưởng Nguyễn đáp. Nàng thể cam tâm để chuyện kết thúc nhanh gọn như thế. Nàng từng bước giày xéo nó chân, nghiền nát thành từng mảnh vụn, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian .
Tưởng Nguyễn Tưởng lão phu nhân, thấy nhắm mắt, như thêm màn kịch thô bỉ . Hạ Nghiên vội hỏi: “Đạo trưởng, hôm nay nên xử lý ?”
Đạo trưởng Hư Không Tưởng Nguyễn, : “Nếu là , đưa về biệt trang sinh sống là cách nhất. các vị đón nàng trở về, ngày qua ngày, lệ khí càng thêm dày đặc. Tốt nhất là nên tìm một ngôi miếu thanh tịnh, để nàng xuất gia tu hành ba năm rưỡi, đợi lắng xuống, lẽ sẽ hóa giải .”
Liên Kiều Tưởng Nguyễn, trong lòng chợt lạnh lẽo, quả thật tâm tư hiểm độc. Nếu Tưởng Nguyễn chịu cảnh cửa Phật ở ngôi miếu đó, chỉ vài năm , e rằng kinh thành quên mất cái tên Tưởng Nguyễn. Mà chờ tới lúc , tuổi nàng càng ngày càng cao, càng khó tìm mối hôn sự . Không, Hạ Nghiên sắp đặt để lời đồn về mạng Thiên Sát Cô Tinh của Tưởng Nguyễn lan truyền mặt đông đảo như , còn gia đình danh giá nào trong kinh thành dám đến dạm hỏi nàng nữa, chỉ sợ tránh còn kịp!
Bầu khí đang vô cùng tĩnh lặng, đột nhiên một giọng trầm thấp vang lên: “Đạo trưởng năng cẩn trọng!”