Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 95
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:13
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kính mời Quý độc giả tiếp phần để theo dõi bộ chương truyện!
Lại qua thêm hơn hai mươi ngày, mưa vẫn cứ rơi rả rích.
Những cơn mưa nhỏ tưởng chừng vô hại, nhưng trút xuống ngày đêm ngớt, khiến trong kinh thành bắt đầu xuất hiện nhiều xác súc vật, còn nhà cửa thì càng cần . Không chỉ ở kinh thành, bộ Đại Cẩm triều đều chìm trong hồng thủy và bóng tối bao trùm. Mấy hôm , đê bảo vệ thành vỡ, nước xối xả tràn , bách tính ở khu vực lân cận c.h.ế.t đuối vô . Việc cứu tế của quan phủ chỉ như châu chấu đá xe, khiến việc trị thủy trở thành việc cấp bách hơn bao giờ hết. Triều đình vét sạch quốc khố để cứu trợ thiên tai, đó quả thực là một khoản ngân lượng khổng lồ, thế nhưng trải qua tầng tầng lớp lớp quan viên tham nhũng, mỗi qua tay thất thoát một phần, đến khi tới tay nạn dân chẳng còn bao nhiêu.
Bởi , lượng nạn dân ngày càng tăng thêm, nhiều nước cuốn trôi nhà cửa, trở thành lưu dân tứ tán. Sau đó, những lưu dân đều kéo lên kinh thành. Một là vì địa thế kinh thành vốn cao ráo, so với những nơi khác vẫn khả quan hơn đôi chút; hai là vì họ nghĩ rằng chân Thiên tử, ít cũng thể kiếm miếng cơm nóng từ quan phủ ban phát.
Nước mưa cứ tích tụ, lưu dân ngừng tăng lên, quan phủ thể chi trả nổi ngân lượng khổng lồ để mua lương thực. Từ ba ngày , họ buộc cắt nguồn cung cấp thức ăn. Vì , những lưu dân đói khát bắt đầu kéo cướp bóc các nhà phú quý. Những gia đình đương nhiên thị vệ bảo vệ, khiến mâu thuẫn giữa lưu dân và tầng lớp quý nhân trong kinh thành ngày càng thêm sâu sắc. Vài ngày chỉ là những vụ cướp lẻ tẻ, nhưng mấy ngày gần đây bắt đầu xuất hiện những kẻ kết bè kết phái để hành động. Cửa lớn các phủ đều đóng chặt, ai dám bước chân ngoài nửa bước, trong lúc nhất thời, lòng vô cùng hoang mang, chỉ mong trận hồng thủy sớm kết thúc.
Lương thực trong Tưởng phủ chỉ đủ cho một thời gian ngắn nữa, song hiện tại vẫn ý thức mối nguy sắp tới. Điều đáng , nếu , chính là việc Lý An Nhị thiếu gia phủ Tể tướng thường xuyên lui tới Tưởng phủ. Y hề bất cứ điều gì khác, chỉ trò chuyện với Tưởng Quyền, thái độ vô cùng khách khí. Tưởng Quyền rõ Lý Đống đang mưu tính điều gì, nhưng thấy vẻ Lý An gây hấn, nên cũng âm thầm thể hiện ý giao hảo.
Liên Kiều xách một giỏ hoa tới, khinh bỉ . “Hôm nay Lý nhị thiếu gia tới nữa . Ai còn tưởng Tưởng phủ mới là nhà y chứ.”
Tưởng Nguyễn đang tựa giường sách, khẽ nhíu mày. Lý gia đời nào giảng hòa với Tưởng phủ. Lý Dương thành một phế nhân, mà cả Lý Đống lẫn Lý An đều là độ lượng. Biểu hiện của Lý An hôm nay, e rằng chỉ thể xem là tạm thời coi Tưởng Quyền và Tưởng Tố Tố là kẻ thù mà thôi.
Bạch Chỉ nhíu mày. “Sáng sớm hôm nay, lúc nô tỳ ngang qua viện Đông, nô tỳ gặp Ngũ di nương. Nàng Lão gia đưa canh (ngày giờ năm tháng sinh) của tiểu thư sang phủ Lý gia, hy vọng thể kết giao thích. Lý nhị thiếu gia tuy đồng ý, nhưng cũng thẳng thừng cự tuyệt. Tiểu thư, chuyện nên giải quyết thế nào đây?”
“Chẳng cần lo lắng.” Tưởng Nguyễn khẽ . “Tâm tư Lý An thâm trầm khó dò, nếu quả thật cưới Lý gia, ắt hẳn sẽ chờ đến khi thất bại t.h.ả.m hại, còn chút sức lực nào để phản kháng, mới từ từ dày vò. Tuyệt đối đơn giản như thế .” Đáng tiếc, e rằng Lý An thể chờ đợi đến ngày đó.
Bạch Chỉ và Liên Kiều vẫn thể yên lòng, nhưng thấy Tưởng Nguyễn hạ quyết tâm, cả hai cũng đành nén lời định khuyên can. Lúc , Lộ Châu từ bên ngoài vội vã tiến , mặt giấu nổi niềm hân hoan. Vừa phòng, nàng liền đóng cửa cài then, tới cửa sổ ngó nghiêng tứ phía, thấy bốn bề vắng lặng mới an tâm đóng .
Nàng tới mặt Tưởng Nguyễn, hạ giọng: “Tiểu thư, hạ nhân bên cạnh Cô công tử truyền lời, rằng tin tức về Thiếu gia ! Quan tướng quân đang cấp tốc cưỡi ngựa trở về kinh, nhưng đội quân còn đang đường, mất mấy hôm nữa mới tới. Cô công tử bảo, tuy hiện giờ thể xác định chắc chắn, nhưng khả năng lớn, đó chính là Đại thiếu gia.” Lộ Châu rạng rỡ. “Hơn nữa, giờ Đại thiếu gia là Phó tướng ạ.”
Bạch Chỉ và Liên Kiều cũng ngẩn kinh ngạc, còn Tưởng Nguyễn bật dậy, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lộ Châu. “Thật ư?”
Lộ Châu thấy dáng vẻ xúc động của nàng, bèn đáp: “Tin tức còn chân thực hơn cả chân thực, thưa tiểu thư.”
Bạch Chỉ và Liên Kiều mừng rỡ : “Đây đúng là khổ tận cam lai ! Đại thiếu gia hồi kinh, tiểu thư chắc chắn sẽ chỗ dựa vững chắc.”
Tưởng Nguyễn an tọa giường, đôi mắt dần đỏ hoe.
Tưởng Tín Chi còn sống! Đại ca ruột thịt duy nhất của còn sống! Ở kiếp , còn cô độc mã! Vẫn còn kịp, nhất định đổi vận mệnh tử vong của !
Nghĩ tới đó, ưu sầu lo lắng chất chứa mấy hôm đều tan biến, đó là hùng tâm tráng chí sục sôi. Kiếp , Tưởng Tín Chi vẫn đang an khang vô sự, hai họ, nhất định khiến kẻ thù kiếp c.h.ế.t thảm, nợ m.á.u , nhất định dùng m.á.u mà trả!
Tưởng Nguyễn bỗng dậy, đôi mắt phượng đẽ ẩn chứa sự quyết đoán. “Đã là , một việc cần cũng nên chuẩn cho thỏa.” Nàng dặn dò: “Lộ Châu, ngươi ngoài thuê mướn vài , hoặc dùng lưu dân cũng , lấy cơm ăn để tiền công, mua một cái vạc lớn.”
“Tiểu thư, định gì ạ?” Liên Kiều nghi hoặc hỏi.
“Ta bố thí cháo miễn phí.” Tưởng Nguyễn thản nhiên đáp.
Sự nhẫn nhịn bấy lâu nay, cuối cùng cũng đến lúc phát huy tác dụng.
Lưu dân đổ về kinh thành ngày một đông, vô xô đẩy tràn , khiến bộ kinh đô chìm trong một màu ảm đạm. Bách tính đường vội vã di chuyển, sắc mặt xám xịt như màu đất, hầu hết đều là đang kéo lê thể đói khát, mong mỏi đến cửa phủ nào đó để cầu xin miếng cơm. Lưu dân càng thêm khó , những kẻ khỏe mạnh bắt đầu ngang nhiên cướp bóc ngay đường cái. Quan binh trấn thủ thành bận rộn ngừng, tuần bộ phòng bắt những nhốt đại lao, bởi lẽ lương thực trong ngục cũng là tài nguyên khan hiếm.
dù thế, Thánh thượng cũng lệnh đuổi lưu dân khỏi kinh thành. Đại Cẩm triều hiện tại bề ngoài vẫn tỏ bình thản, nhưng sự chấn động trong triều đình chỉ những kẻ đặt chân nơi mới thấu hiểu. Lúc tuyệt đối thể để xảy thêm bất kỳ biến cố nào nữa. Chỉ với tình trạng dân tình hiện tại, tâm tình của Hoàng đế chẳng còn vui vẻ gì, khiến văn võ bá quan đều nơm nớp lo sợ. Các vị quan thanh liêm chính trực lo lắng cho lê dân, kiến nghị phát lương thực cứu trợ thiên tai, nhưng kết quả chỉ nhận sắc mặt bất thiện của Bệ hạ. Quốc khố trống rỗng. Trước đó vì cứu trợ các vùng thiên tai mà ngân khố cạn kiệt. Năm nay hoa màu hủy hoại, thuế lương thực nộp lên chắc chắn là .
Giữa lúc lòng dân đang hoang mang sợ hãi, trong thành dựng trại, bắt đầu bố thí cháo.
Vào thời khắc sinh tử , triều đình ý nhưng bất lực, sớm ngưng cấp phát lương thực. Bách tính và lưu dân thấy , tất nhiên mừng rỡ vô cùng, ai nấy đều cho rằng đây là lòng thương xót của triều đình dành cho dân chúng, vội vàng truyền tai tin tức .
Lều phát cháo miễn phí dựng lên vô cùng đơn sơ, lều lớn tiếng hô hào, bên cạnh là một cái vạc cháo khổng lồ, cam đoan cung cấp ngớt. Dòng xếp hàng kéo dài tới tận hai con phố. Tổng cộng tám gác nồi cháo, hình ai nấy đều vạm vỡ cường tráng, vẻ mặt dữ tợn. Vốn kẻ nhân cơ hội gây rối, nhưng thấy đội ngũ liền dập tắt hết ý đồ bất chính.
Người phát cháo là một phụ nhân phúc hậu, nàng cất giọng sang sảng: “Trời giáng dị tượng, hồng thủy càn quét khắp nơi, bách tính rơi cảnh cơ cực. Tướng quân nhà thương xót lê dân, cố ý dùng nửa gia sản để đổi lấy lương thực, phân phát cho chư vị. Từ hôm nay trở , mỗi buổi sáng sớm, chúng sẽ ở đây bố thí cháo miễn phí cho . Mỗi chỉ lĩnh một bát cháo. Thời buổi khó khăn, Tướng quân dặn, nếu lương thực hiện tại dùng hết, ngài sẽ gom tất cả tài sản còn của để tiếp tục cứu tế lê dân bách tính. Xin chư vị hãy hiểu cho. Trời cao yêu thương con dân Đại Cẩm, Bệ hạ chính là một minh quân thương dân yêu nước, tin rằng chúng nhất định sẽ vượt qua kiếp nạn !”
Lời nàng thốt vô cùng hiệu quả, lập tức thắp lên hy vọng trong lòng . Có kẻ cất tiếng hỏi: “Xin hỏi phu nhân, vị Tướng quân là vị nào?”
“Ta chỉ là một v.ú già, dám nhận xưng hô phu nhân?” Phụ nhân . “Phủ chính là Phụ Quốc Đại Tướng quân Triệu gia.”
“Triệu Tướng quân!” Trong đám đông, nhiều bắt đầu bàn tán xôn xao. Danh vọng của Triệu Quang trong lòng dân chúng vốn cao, lập tức hò reo náo nhiệt. “Đa tạ ân đức của Đại Tướng quân!”
“Triệu Tướng quân quả nhiên là bậc hùng cái thế!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-95.html.]
[]
“Chúng nguyện ý trâu ngựa để đền đáp ân tình .”
Những lời tán dương ngớt. Bên ngoài vòng lĩnh cháo, một cỗ xe ngựa dừng gần đó. Lộ Châu vén góc rèm lên lén , hưng phấn khẽ thốt: “Tiểu thư, việc coi như viên mãn , đúng ạ?”
Tưởng Nguyễn khẽ. “Người ngươi tìm, quả thực bản lĩnh.” Chỉ cần ngoài cũng đủ thấy phụ nhân ăn vô cùng sắc sảo. Lộ Châu thẹn thùng đáp: “Thưa tiểu thư, đó vốn là ma ma quản gia của một tiểu thư khuê các tại Thương Châu, chữ nghĩa, khéo ăn khéo . Chỉ tiếc cả nhà đều c.h.ế.t trong trận lũ, chỉ còn một nàng lên kinh thành. Nô tỳ nghĩ, nếu giả của Phủ Tướng quân, tất nhiên tìm thể diện, khí chất.”
“Thế quả là .” Tưởng Nguyễn mỉm .
Cách đó xa, một nam nhân lặng. Thân hình tuấn mỹ, khí chất ngọc thụ lâm phong, dù vận y phục đen tuyền cũng che nổi vẻ tuấn bất phàm. Hắn hàng xếp hàng lĩnh cháo, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng xẹt qua một ý nghĩ khó lường. Hắn sang vệ sĩ, dặn dò: “Tra phụ nhân .”
“Há chẳng là của Phủ Tướng quân ?” Cẩm y vệ sửng sốt. “Chẳng lẽ… Kẻ nào việc thiện mà mượn danh khác? Huống hồ hiện tại lương thực trong thành khan hiếm, một ngày một chén cháo, đáng kể, nhưng giờ đây là việc trọng đại.”
Tiêu Thiều im lặng. Trong tâm trí hiện lên nụ lạnh lùng, dửng dưng của Tưởng Nguyễn. Nàng thu mua sạch lương thực trong kinh thành từ một tháng , chẳng lẽ là vì đợi tới ngày ? Hắn cảm thấy việc chắc chắn liên quan đến nàng. hơn một tháng chỉ mới mưa dầm dề vài hôm, nàng thể dự đoán sẽ xảy đại hồng thủy?
Tại Phủ Tướng quân.
Triệu Quang đang trong thư phòng. Dù ở tuổi lục tuần, tinh thần ông vẫn khỏe mạnh, gương mặt nghiêm nghị đoan chính, toát lên khí chất của một võ tướng từng chinh chiến sa trường.
Ba con trai của Triệu Quang trang nghiêm mặt ông, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
“Hôm qua lúc bãi triều, Quận công gia hé lộ với vài việc.” Triệu Quang tiếp lời. “Bát Hoàng tử đang rục rịch chuẩn đối phó Triệu gia .”
Tam thiếu gia Triệu gia, Triệu Nguyên Phong, tính tình nóng nảy, cất lời: “Phụ , chúng hà tất e sợ ? Triệu gia đường đường chính chính, dù sóng gió ập tới cũng chỉ dựa một hoàng tử là thể rung chuyển.”
“Câm miệng!” Triệu Quang cả giận quát. “Quận công gia như , ắt là việc khó bề giải quyết. Ngươi lui qua một bên, đừng gây thêm rắc rối cho !”
“Tam !” Nhị thiếu gia Triệu gia Triệu Nguyên Bình tuấn tú, da dẻ trắng nõn, mang phong thái thư sinh, chậm rãi . “Phẩm tính của Tuyên Ly rõ ? Mấy năm qua, những kẻ chịu về phe trong triều, bao nhiêu bại vong thủ đoạn của ? Những phương cách quang minh chính đại, tuyệt sẽ dùng tới.”
Đại thiếu gia Triệu gia Triệu Nguyên Giáp thở dài. “Nhị sai, điều, tại Bát Hoàng tử đột nhiên đối phó Triệu gia chúng ? Ngũ Hoàng tử vẫn còn thế lực lớn mạnh, hơn nữa chúng ủng hộ là Thái tử Điện hạ, cớ gì tùy tiện tay?”
“E rằng đại sự sắp xảy .” Sắc mặt Triệu Quang nặng nề. “Bệ hạ bảo hộ Thái tử nhiều năm như , với tài trí của Bát Hoàng tử, sợ rằng sớm thấu. Ý đồ của là kéo Triệu gia chúng vũng bùn.”
“Vậy chúng thế nào?” Triệu Nguyên Phong bất cam tâm hỏi. “Cứ trơ mắt bày mưu tính kế chúng ?”
“Quận công gia chịu tử hình mà vẫn c.ắ.n răng hé nửa lời.” Triệu Quang than thở. “E rằng đây chuyện đùa. Còn nữa, hiện tại lưu dân trong kinh thành ngày càng nhiều, lũ lụt lẽ sẽ còn kéo dài. Bệ hạ phái Bát Hoàng tử cùng Lý gia sửa chữa đập chứa nước, luôn cảm thấy việc tuyệt chỉ là chuyện sửa đập thông thường.”
Triệu Quang khi còn trẻ bách chiến bách thắng, cho nên ông sự mẫn cảm tự nhiên với nguy hiểm, đó chính là trực giác của một vị tướng lĩnh.
Triệu Nguyên Giáp trầm ngâm . “Nghị nhi tiết lộ, lượng quân giữ thành tăng lên chỉ gấp đôi trong suốt thời gian qua. Kinh thành e rằng sắp xảy đại biến.”
Phạm Khắc Hiếu
Đang lúc trò chuyện, chợt một tiểu tư hốt hoảng chạy . “Lão gia, xảy chuyện !”
Triệu Quang nhíu mày. “Chuyện gì mà kinh hoảng?”
Tên hầu lanh lợi, chỉ hai ba câu trình bày rõ ràng việc. “Có đang phát cháo miễn phí trong thành, mỗi một chén mỗi ngày, nhưng treo cờ hiệu của Phủ Tướng quân chúng !”
“Cái gì?” Triệu Quang bật dậy. “Việc là thật ư?”
Triệu Nguyên Phong sửng sốt: “Không thể nào! Phụ , đó là chủ ý của Bát Hoàng tử ư? Chẳng lẽ ngông cuồng đến mức ?”
Triệu Quang nhíu chặt mày: “Có ai quen đó ?”
Người hầu lắc đầu. “Người trong phủ phái kiểm tra, ai nhận đó là ai cả. họ hề việc gì khác, chỉ chuyên tâm phát cháo miễn phí thôi ạ.”
“Phụ , chi bằng chúng đích xem thử?” Triệu Nguyên Giáp khẽ hỏi.
“Không .” Triệu Quang khoát tay. “Việc quá đỗi quỷ dị, cứ chờ đợi thêm vài ngày hãy bàn.”
Chắc chắn kẻ phát cháo miễn phí của Triệu phủ. Đối phương treo cờ Phủ Tướng quân, rốt cuộc mưu đồ gì? Là Tuyên Ly còn kẻ nào khác? Nếu là Tuyên Ly, lẽ nào còn âm mưu sâu xa hơn? Nếu là khác, trong tình thế lương thực khan hiếm mà thể xuất lượng lớn như , rốt cuộc kẻ đó là địa vị gì, và vì như thế? Dù thế nào nữa, trong chuyện tuyệt đối thể hành động thiếu suy nghĩ, hấp tấp.