Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:14
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Việc Triệu Tướng quân phát cháo miễn phí truyền khắp kinh thành với tốc độ gió cuốn ngay trong ngày. Nhất thời đầu đường ngõ hẻm đều bàn tán xôn xao về chuyện , Phủ Bát Hoàng tử tất nhiên cũng nhận tin.

 

‘Rắc’ Tuyên Ly bóp nát ly sứ trong tay. Nét mặt vẫn phảng phất ý ấm áp như cũ, nhưng nếu kỹ sẽ thấy khóe miệng đang giật giật co rút, hiển nhiên là cơn phẫn nộ dâng lên hề nhẹ.

 

“Hay cho một Triệu Quang!” Hắn lạnh giọng thốt.

 

Quan phụ tá thấp giọng: “Điện hạ, chuyện đó lộ, chẳng lẽ trong phủ gian tế?”

 

Tuyên Ly lạnh một tiếng: “Còn thể vì nguyên cớ nào khác? Triệu Quang việc , quả thực khiến mở mang tầm mắt!” Ban đầu, nhân cơ hội ép Triệu Quang xuất bộ tài lực trong phủ để cứu trợ thiên tai, thêm của ở phía phụ họa, quốc khố hiện đang thiếu hụt, đương kim Hoàng đế tất nhiên sẽ đồng ý. Tài lực Triệu gia suy yếu, sẽ dễ dàng đối phó hơn nhiều. Hơn nữa, biện pháp của thể khiến Hoàng đế vui lòng, triều đình và dân chúng cũng sẽ tung hô hoan hỉ.

 

Thế nhưng, Triệu Quang chủ động phát cháo miễn phí. Mặc dù tài lực của Triệu gia vẫn sẽ suy giảm như trong kế hoạch của , nhưng ý nghĩa của sự việc sai lệch! Triệu Quang thức thời chủ động cứu tế, chỉ nhận tán thưởng của Hoàng đế mà còn thu về uy vọng lớn hơn trong lòng dân chúng. Ngoài mặt thì thế lực vẻ suy yếu, nhưng thực chất chẳng hề yếu, trái còn tăng lên ít. Mà việc hề cơ hội để nhúng tay , đúng là công cốc , đáng tiếc bỏ lỡ một cơ hội hiếm !

 

“Tại Triệu Quang nghĩ đến chuyện chủ động cứu tế như ?” Phụ tá khó hiểu: “Bản tính của lão từ đến nay thối cứng, gia sản tích góp mấy đời của Triệu gia cứ thế mà tiêu sạch, lão dễ dàng xuống tay ?” Một lúc quên hết tích góp mấy đời của , thật sự cần dũng khí phi thường.

 

“Quả thật lão quả quyết.” Tuyên Ly trầm giọng: “Ta càng thể để lão già sống sót.” Ngay cả biện pháp lấy lùi tiến thế cũng thể nghĩ , Triệu gia là triều thần trải qua mấy đời, quả nhiên dễ lung lạc. Hắn hề nghĩ rằng khác giương cờ Triệu Quang để phát cháo miễn phí, dù hiện giờ lương thực còn đắt hơn vàng bạc, sẽ ai ngu ngốc đến mức bỏ một núi bạc như để giá y cho kẻ khác.

 

“Điện hạ, gian tế trong phủ…” Phụ tá chần chừ hỏi.

 

“Kẻ thể dễ dàng qua mặt để báo tin cho Triệu gia, tất nhiên sẽ dễ lộ. Giết bộ, đổi khác.” Hắn dứt khoát.

 

“Điện hạ.” Phụ tá kinh hãi: “Đó đều là những tinh tuyển và bồi dưỡng kỹ lưỡng.” Bồi dưỡng trung thành cần tiêu tốn nhiều thời gian và tiền bạc, cứ thế mà g.i.ế.c sạch thì thật sự quá đáng tiếc.

 

Tuyên Ly hề hành động gì thêm, mặt chỉ là nụ lạnh lẽo tàn khốc: “Thà g.i.ế.c nhầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một kẻ. Hành hình.”

 

Chuyện Đại tướng quân phụ quốc Triệu Quang tự móc tiền túi, dốc hết gia tài để cứu tế nạn dân, truyền tới triều đình với tốc độ cực nhanh, Hoàng đế tất nhiên vô cùng hài lòng. Hành động của Triệu Quang khiến Hoàng đế cớ để yêu cầu các quan viên khác, vì , quan viên từ xuống đều chi một khoản nhất định để bổ sung quốc khố đang trống rỗng. Triệu Quang tán thưởng một phen, ở dân gian cũng thêm một mỹ danh, xét cho cùng cũng chẳng hề chịu tổn thất gì.

 

Người phát cháo miễn phí đúng như lời , sáng sớm mỗi ngày đều ở trong thành phát cháo miễn phí cho dân. Có thức ăn định, các lưu dân cướp bóc trong kinh thành cũng giảm đáng kể, kinh thành trở nên thái bình hơn nhiều. Triệu Quang lên tiếng phủ nhận việc phát cháo, cũng từng tới địa điểm phát cháo, vẫn bình đạm trôi qua như ngày. Ngày hôm đó, Triệu Nghị dẫn binh thị sát kinh thành. Mấy ngày qua lưu dân yên , nhờ thế mà công việc của cũng bớt đôi phần. Thế nhưng hôm nay xảy chuyện. Một binh lính cưỡi ngựa phi thật nhanh tới, trông vội vã, dáng vẻ lo lắng thôi, bẩm báo: “Đại nhân, thôn Sùng Tân ở thành Đông hai lưu dân đang ẩu đả với dân chúng, ý đồ cướp đoạt lương thực.”

 

Triệu Nghị nhíu chặt mày. Là trưởng tôn Triệu gia, thừa kế tính cách cương trực, thứ ghét nhất là lũ đạo tặc tham lam. Hắn cả giận : “Bây giờ mỗi ngày đều phát cháo miễn phí, chúng còn dám ngông cuồng như , khinh quá đáng!” Dứt lời, lập tức cất nhanh bước chân, : “Theo xem.”

 

“Đại nhân!” Tiểu binh thêm: “Khúc Uông Sơn ở thành Tây cũng lưu dân đ.á.n.h với bách tính, lượng đông hơn thành Đông nhiều, xin Đại nhân phái một đội khác Khúc Uông Sơn bên .”

 

Triệu Nghị suy tư chốc lát, : “Nếu như thành Đông nhiều , mang theo hai là đủ. Đều là lưu dân tay tấc sắt, chẳng qua cũng chỉ tranh giành miếng cơm, các ngươi đừng tổn hại đến tính mạng của chúng.”

 

Dứt lời, sang hai binh lính phía : “Hai ngươi cùng với .”

 

Binh lính truyền lời khi thấy Triệu Nghị rời , lập tức với đám binh sĩ còn : “Mau theo .”

 

Hai đội nhân mã mỗi bên về một hướng, Triệu Nghị tổng cộng chỉ dẫn theo hai . Công phu của vốn xuất sắc, ngày bình thường trấn áp lưu dân vốn cũng cần đến nhiều như , vì thế cũng bận tâm nhiều về việc .

 

Tuấn mã chạy cực nhanh, bỗng nhiên ở bên cạnh lao một chiếc xe ngựa. Triệu Nghị hoảng hốt, nhanh chóng ghìm cương ngựa dừng . Hình như chiếc xe ngựa cũng kinh sợ, con ngựa hí dài một tiếng, mãi mới yên .

 

Trong lòng Triệu Nghị lo lắng, xuống ngựa hỏi: “Vị ở bên trong, thương chỗ nào ?”

 

Phu xe là tạm thời thuê tới, chỉ bên trong xe. lúc , rèm xe nhấc lên, một nha đầu cặp mày thanh mảnh, đôi mắt sáng ngời, mặc bộ y phục màu xanh biếc nhanh nhẹn nhảy .

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-96.html.]

 

Phạm Khắc Hiếu

Nha nhanh nhẹn bước xuống xe, trách cứ Triệu Nghị: "Ngươi quả thực vô lễ. Nếu tiểu thư nhà đây chút thương tổn nào, cam đoan ngươi sẽ gánh chịu hậu quả khó lường."

 

Triệu Nghị vốn là chính trực, thiện lương, lúc đầy vẻ áy náy, : "Hết thảy đều là của tại hạ. còn trọng sự cần giải quyết, nếu tiểu thư chê, xin để danh tính cùng quý phủ, ngày nhất định sẽ đích tới cửa xin ."

 

Nha váy xanh biếc giận dữ: "Ai cần ngươi tới cửa tạ ? Nhìn cách ăn mặc, chắc ngươi là quan binh thủ thành. Ngươi xử lý công vụ? Kinh thành đang lúc thái bình, chẳng lẽ kẻ gây chuyện thị phi?"

 

Triệu Nghị chắp tay: "Thôn Sùng Tân bên thành Đông đang xảy vụ lưu dân cướp bóc, sự tình vô cùng khẩn cấp. Xin phiền tiểu thư nán một chút, đợi tại hạ xử lý xong, nhất định sẽ bồi thường."

 

"Thôn Sùng Tân ư?" Một giọng ôn nhu từ trong xe ngựa vọng . Ngay đó, rèm xe vén lên, lộ dung nhan khuynh thành động lòng . Tưởng Nguyễn khẽ : "Có đại nhân nhầm lẫn điều gì chăng? Làm chuyện cướp bóc tại thôn Sùng Tân ?"

 

Triệu Nghị thấy dung mạo liền chút thất thần. Ba đời Triệu gia đều là võ thế gia, lúc một vị cô cô lâu còn liên hệ. Ngày thường, chỉ tiếp xúc với các tiểu thư xuất nhà võ thô lỗ, thẳng thắn. Làm từng gặp qua thiếu nữ đoan trang, nhu thuận đến thế? Mặc dù các vị bá phụ thường răn dạy, nữ nhi nhà văn thần tuy giỏi thêu thùa nhưng tâm địa thâm sâu khó lường, song, đối diện với thiếu nữ tuyệt sắc mặt, vẫn bất giác cảm thấy gò má nóng lên.

 

Hai binh lính phía Triệu Nghị khẽ ho nhắc nhở, Triệu Nghị bỗng chốc lấy tinh thần, liền chắp tay chút bối rối: "Vị tiểu thư , lý do gì khiến nàng như ?"

 

Tưởng Nguyễn thu trọn vẻ thất thố của đáy mắt. Vị biểu ca Triệu gia quả thực khá thú vị. Nàng : "Ta từng qua thôn Sùng Tân vài ngày . Nơi đó gần núi, mưa lũ tàn phá nghiêm trọng. Chủ nhân thôn sớm dời , hiện nay chỉ còn nhiều lưu dân trú ngụ. Nơi đó vốn dĩ dân chúng kinh thành, cớ gì là cướp bóc?"

 

Triệu Nghị sững , sắc mặt nghiêm nghị: "Lời tiểu thư là sự thật?"

 

Tưởng Nguyễn khẽ : "Ta cớ gì lừa dối ngươi? Huống hồ..."

 

Triệu Nghị chăm chú nàng. Tưởng Nguyễn tiếp lời: "Hơn nữa, vài ngày đến, đám lưu dân đều mang theo đao côn, trông hung hãn, tàn bạo. Chẳng lẽ đại nhân chỉ định dẫn theo hai qua đó? Chỉ sợ kịp đến thôn trang, bọn họ g.i.ế.c hại ."

 

Hai binh lính phía Triệu Nghị đều kinh hãi, lắp bắp : "Đại nhân..."

 

Triệu Nghị vị trí quan thủ thành, đương nhiên kẻ vô tri, thiếu kinh nghiệm. Hàm ý trong lời của Tưởng Nguyễn khiến lập tức hoài nghi rằng sự việc hôm nay là một gian kế sắp đặt từ . Nghĩ đến đây, bất giác nhíu chặt đôi lông mày.

 

Tưởng Nguyễn mỉm : "Ta xin hiến cho đại nhân một kế. Đám lưu dân ở thành Đông nhiều như , thủ hạ của đại nhân chỉ hai e rằng đủ. Chi bằng mượn của Kinh Triệu Doãn một chuyến. Nếu Kinh Triệu Doãn chuyện , ngài tất sẽ thể ngoài mà khoanh tay quan sát."

 

Tâm tư Triệu Nghị khẽ động. Quả thực, chỉ hai , tùy tiện tiến lên tuyệt đối thượng sách. nếu Sùng Tân, sự tình hôm nay cũng thể điều tra rõ ràng, càng thể bắt kẻ giật dây . Kinh Triệu Doãn vốn dĩ là duy trì trật tự trong kinh thành, việc mượn khó. Nghĩ đến đây, liếc chăm chú Tưởng Nguyễn. Thiếu nữ xuất hiện một cách kỳ lạ, dường như đang chờ để những điều với . Bề ngoài vẻ vô tình thốt , nhưng... Triệu Nghị thầm cân nhắc, lẽ nào nàng thật sự gì? Dẫu thế nào nữa, nếu lời Tưởng Nguyễn là thật, đó chính là cứu mạng . Triệu Nghị chắp tay: "Đa tạ tiểu thư nhắc nhở."

 

"Đại nhân quá khách sáo." Tưởng Nguyễn khẽ , buông rèm xe xuống. Lộ Châu vị trí, giọng Tưởng Nguyễn từ trong xe ngựa truyền : "Ta xin khuyên đại nhân thêm một câu nữa. Đám lưu dân ở thành Đông hung bạo tàn ác, tuyệt đối bọn cướp thông thường. Đại nhân mượn của Kinh Triệu Doãn, càng nhiều càng , bằng e rằng sẽ quân diệt." Dứt lời, xe ngựa kêu lộc cộc, từ từ lăn bánh rời .

 

Triệu Nghị chiếc xe ngựa dần khuất dạng, lập tức xoay lên yên ngựa, quát lớn: "Mau, đến Kinh Triệu phủ!"

 

Trong xe ngựa, Tưởng Nguyễn ngẩn tựa đệm êm. Lấy cớ đến Lâm phủ thăm Lâm Tự Hương để ngoài, cuối cùng nàng kịp cứu Triệu Nghị một mạng. Ở kiếp , Triệu Nghị chính là loạn đao c.h.é.m c.h.ế.t khi trấn áp lưu dân tại thôn Sùng Tân. Lúc đó, Tưởng Nguyễn luôn thể hiểu nổi, tại lưu dân tay tấc sắt thể đột nhiên trở nên hung tàn đến , dù thủ Triệu Nghị kém cỏi thế nào cũng đến nỗi c.h.ế.t thảm. Ngay khi đám lưu dân bắt đầu tràn kinh, nàng sai Lộ Châu thăm dò động tĩnh tại thôn Sùng Tân. Quả nhiên, hôm qua về báo, thôn Sùng Tân đột nhiên xuất hiện một đám lạ, tất cả đều mang theo binh khí, đó cải trang thành lưu dân.

 

Lưu dân tầm thường thể sở hữu nhiều binh khí như ? Rõ ràng, đám chính là giả danh lưu dân, chuẩn vây g.i.ế.c Triệu Nghị ngay hôm nay. Kế hoạch của kẻ thật sự tinh vi, đổ hết tội lên đầu đám lưu dân. Triệu Nghị chết, đích trưởng tôn Triệu gia còn, Triệu gia chịu một cú đả kích chí mạng, nguyên khí tất nhiên tổn hại nặng nề. Kẻ gian phối hợp tay thu tóm tài sản Triệu gia... E rằng từ nay về , Triệu gia sẽ vĩnh viễn thể vực dậy nữa.

 

Kẻ rốt cuộc là ai? Tưởng gia? Hạ gia? Hay Lý gia? Ánh mắt Tưởng Nguyễn chìm xuống vẻ u ám, lo sợ rằng tất thảy đều liên quan đến Tuyên Ly. Triệu gia suy yếu, là chuyện khiến vui mừng nhất.

 

Tuy nhiên ở kiếp , nàng bỏ lương thực giúp Triệu gia cứu trợ thiên tai, Triệu Nghị cũng chết. Triệu gia sừng sững vững trong giới quý tộc kinh thành, Tuyên Ly khi chuyện , rõ sẽ hành xử ?

 

Triệu Nghị bắt đám , bất kể thế nào nữa, trong quân thủ thành gian tế, bẩm báo cho Triệu gia, ắt hẳn Triệu gia sẽ dễ dàng bỏ qua. Một khi tường tận chuyện, họ sẽ bắt đầu sinh lòng cảnh giác. Tuyên Ly tay nữa, còn dễ dàng nữa .

 

Quan trọng nhất là, Tưởng Nguyễn khẽ than thầm, chuyện lúc đối với Triệu Quang mà , là một điều then chốt. Nàng cứu Triệu gia, cứu Triệu Nghị, dùng món thù lao giao dịch , thể đổi cho nàng cơ hội đặt chân cánh cổng lớn phủ tướng quân . Dẫu thế nào chăng nữa, vì Tưởng Tín Chi, nàng cũng thử một phen.

 

Loading...