Người nhà đẻ của cô thuộc đại đội khác, còn Nhị Ni ở đại đội Thanh Sơn quảng bá, chắc chắn chờ đến khi họ về que cay , nhất định cũng sẽ nhịn mang bột mì đến đổi với cô.
Tuy rằng thật cô cũng kiếm bao nhiêu bột mì trắng, nhưng tích tiểu thành đại, đến lúc đó cô đem bột mì sót đổi thành lương thực tinh chế, thì một tuần vẫn thể ăn một bữa thit.
Thấy thế, những khác lục đυ.c về nhà lấy bột mì, chỉ cần một chút bột mì là thể sở hữu những thanh que cay ngon như , ngu ngốc mới mới trao đổi!
"Chị dâu, chị đúng là lợi hại quá !" Đêm đó, mấy cân bột mì trắng trong phòng bếp, còn cả lương thực thô các loại, Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn nhịn nuốt nước miếng, giống hệt như đang thấy báu vật .
Dĩ nhiên, đến lúc về phía Cố Nghiên, hai ánh mắt lóe sáng lên như tia lazer, bật hai ngón tay cái, tràn đầy vẻ thán phục.
"Cũng chỉ Nghiên Nghiên mới thể tìm biện pháp như , chứ nếu là bọn thì mà nghĩ đến thế." Trình Kính Tùng cũng vô cùng ngưỡng mộ cảm thán.
Cứ ngẫm đến việc một cô gái tài giỏi như là vợ của , trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng cũng tránh cảm giác tự ti, song, nhiều hơn cả vẫn là tinh thần tràn đầy nhiệt huyết và quyết tâm thể cùng cô kề vai sát cánh.
Cố Nghiên vốn ngợi khen cả một ngày dài, còn cảm giác gì nữa, tuy nhiên đến khi trong nhà hết lời ca tụng kìm nhếch khóe miệng: "Nếu còn khen em nữa, em sẽ phổng mũi mất"
"Phổng mũi thì phổng mũi, ai bảo chị dâu giỏi giang như chứ, phổng mũi thì vẫn là con gái xinh nhất trần đời luôn" Mao Mao cùng Nhuyễn Nhuyễn cùng đồng thanh, tươi đến mức ngay cả đôi mắt cũng híp .
So với hai em miệng lưỡi ngọt ngào, Trình Kính Tùng vẻ ăn vụng về hơn nhiều: "Nghiên Nghiên, em thật sự , tháo vát như , phổng mũi thì cứ thoải mái ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-100.html.]
Cố Nghiên: Những việc giống mà.
Sau khi nếm thử mùi vị thơm ngon của que cay, chỉ trong đại đội mà cả mấy đại đội xung quanh cũng bắt đầu tìm đến Cố Nghiên.
DTV
Giờ đây, khắp phòng bếp nhà họ Trình chất hơn mười cân bột mì trắng.
"Nghiên Nghiên, em đừng lao động nữa, cứ yên tâm ở nhà que cay, nếu sợ em kiệt sức mất." Buổi tối giường, Trình Kính Tùng nhắc tới chuyện .
Vốn dĩ mấy ngày đề cập đến việc đó, dẫu Cố Nghiên bây giờ cả đại đội đều đang trồng hạt cải dầu, công việc thì ít mà kết quả chấm công nhiều, cô kiếm thêm điểm chấm công để cuối năm phân phát lương thực, đó dành dụm chút thời gian buổi tối để que cay.
bây giờ ngày càng nhiều ăn thử que cay, bỏ cả buổi tối cũng đủ thời gian nữa.
Anh cũng giúp cô một tay, song mặc dù quá trình chế biến giống y như , hương vị thành phẩm khác xa một trời một vực.
“Hả?” Cố Nghiên đang ngửa bất chợt nghiêng sang đối diện với , mái tóc đen dài như mực liền theo đó mà xõa xuống, nổi bật gương mặt sáng trong tựa ngọc, đôi mắt ngước lên .
Chớp mắt thấy gương mặt xinh đột ngột áp sát gần , Trình Kính Tùng hốt hoảng đến nỗi hít thở cũng thông, lúc thấy cô cứ chằm chằm , cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng đến tận mang tai.
“Không... ?” Anh lộ rõ dáng vẻ hoảng loạn, giọng trầm khàn đầy từ tính bắt đầu lắp bắp.