Sở dĩ hắn làm như vậy, đương nhiên là để Cố Nghiên nhìn thấy hắn là một người đàn ông dịu dàng, khiến cho cô hối hận vì đã không gả cho hắn.
Còn Trần Kính Tùng là một gã đàn ông to lớn thô kệch, những lời mà không thích nghe sẽ lao vào đánh người, e rằng ở phía sau lưng không biết anh đối xử với cô hung dữ đến nhường nào.
Đừng nói cho hắn biết là Trần Kính Tùng đã bảo vệ cô như thế nào trước khi kết hôn, hắn cũng là một người đàn ông, không lẽ hắn không biết một người có thể giả vờ đến mức nào sao?
“Không giống như một số người, còn cố ý đi giải thích, thật nực cười!” Nói, hắn lại bắt đầu ám chỉ Cố Nghiên.
Ánh mắt Cố Nghiên lạnh lùng nhìn lại hắn, trực tiếp vạch trần bọn họ:” Ai mới là người cố ý, tôi nghĩ ở trong lòng các người hiểu rõ hơn ai hết, bằng không ở cái ngày đông lạnh lẽo như thế này lại có người đứng ở đầu ngọn gió đứng đợi chúng tôi đến?"
“Chúng tôi nhìn thấy hết rồi!” Trình Kính Tùng và Nhuyễn Nhuyễn Mao Mao lập tức phụ họa theo.
DTV
Giỏi lắm, hắn muốn khoe khoang bản thân của mình thì cũng chẳng nói làm gì, vậy mà còn đặc biệt chờ đợi người ta, muốn cưỡng bức giẫm đạp người ta!
Cái này... Thật không biết xấu hổ mà?
Đột nhiên, ánh mắt của mọi người dừng trên người của bọn hắn đều thay đổi.
“Mày, mày nói bậy!"
Vợ chồng Cố Nguyệt lập tức nhảy dựng lên.
“Yo, mày không còn kiên nhẫn nữa sao?” Cố Nguyệt cười ha hả, điều này khiến cho vợ chồng Cố Nguyệt cảm thấy như họ đang bị xem như những con khỉ.
“Ôi chao, thật là, lễ hồi môn của con trước đây cũng rất keo kiệt, bây giờ còn không để cho người khác nói sao?"
Lúc này, một người thím lớn đi ra rõ ràng là muốn lấy lòng Triệu gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-114.html.]
Cố Nghiên cũng không có giận, ngược lại cô còn ung dung nói:” Lễ hồi môn của chúng con tuy là keo kiệt, nhưng cũng còn đỡ hơn con gái của thím lúc trước chẳng những khi về nhà lại không mang lễ về, mà còn mang không ít thứ ở trong nhà đi, có phải là bị cưỡng ép đúng không?"
“Thím nói đi có đúng hay không?"
Vốn dĩ Cố Nghiên không muốn lật lại nợ cũ của người ta, chế giễu người ta, nhưng bây giờ bà ta đang cười nhạo cô, ai đã cho bà ta cái mặt mũi đó.
“À, em cũng đã nghe qua chuyện này rồi.” Mao Mao ngay lập tức nói.
Ngay cả một đứa nhóc bảy tám tuổi cũng biết chuyện này, xã viên của đại đội Thanh Sơn hiển nhiên càng biết rõ hơn.
Đó là câu chuyện phiếm nóng hỏi trong đại đội ở năm đó.
“Chuyện này ...“ Thím đó lập tức đỏ mặt ngượng ngùng, như thể muốn ăn tươi nuốt sống Cố Nghiên Miệng của con sao lại độc địa như vậy?"
Chuyện này khó khăn lắm mới đè xuống được, bây giờ lại bị con tiểu tiện nhân này lôi lên.
“Như thế nào, chỉ có thím có thể giễu cợt con, con còn không được phép giễu cợt thím sao?” Cố Nghiên không sợ bà ta, miệng lưỡi sắc bén hỏi ngược lại.
“Còn nữa, tuy lễ hồi môn của con không nhiều, nhưng nếu so sánh với các cô gái đi lấy chồng ở trong đại đội thì nó cũng đâu có tệ, thím không chỉ giễu cợt một mình con, thím còn giễu cợt tất cả mọi người đấy!"
“Thím. thím...“ Người thím đó nhẫn nhịn một hồi lâu cũng không có phản bác, dứt khoát nói lời cay độc.
“Dù sao, dù sao thì con cũng không có may mắn như Cố Nguyệt khi đi lấy chồng, những gian khổ về sau còn nhiều con cứ nhìn xem đi!"
“Đây có phải là may mắn không, hiện tại cũng không thể khẳng định được đâu!” Cố Nghiên cũng lười tranh cãi cùng cái loại không biết lý lẽ như vậy, sau khi nhìn bà ta với đôi mắt đầy ẩn ý, cô liền xoay người.
“Anh Kính Tùng, Mao Mao Nhuyễn Nhuyễn chúng ta đi thôi, bà nội có thể đã chờ đến sốt ruột rồi kìa."
Nhìn thấy người nhà của mình, Cố Nghiên cười như hoa tháng tư, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.