Nhưng ở hiện tại, hai con gà mái này giống như một con hổ, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh có thể b.ắ.n ra được tia lửa.
Nhìn thấy đã dọa người.
“Đừng mổ tôi!” Nhìn thấy hai con gà đó vẫn không buông tha cho chính mình, hắn vội vàng từ dưới đất bò dậy, chạy xông ra ngoài như một con ruồi bị mất đâu.
Nhìn thấy cảnh này, hai bà cháu hiểu ý nhau nở một nụ cười.
Không thể không nói rằng, sức lực của hai con gà mái này thật lợi hại, lần sau phải cho chúng nó ăn nhiều hơn mới được.
Đặc biệt là Cố Nghiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười vui sướng.
Trước khi kết hôn hắn luôn bắt nạt những động vật và hoa cỏ, nhưng bây giờ cái tên ngu xuẩn này, đang nếm trải cảm giác bị bắt nạt.
“Không phải chứ không phải chứ, vẫn còn có một người đàn ông trưởng thành bị hai con gà m.á.u bắt nạt đến thế này?” Hai đứa trẻ Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ, trực tiếp học được cái âm dương quái khí của Cố Nghiên đến mười phần mười.
Cái bộ dáng mặt mày hớn hở đó, thiếu chút nữa là đem cái chữ “tôi rất vui vẻ” viết hết lên ở trên mặt.
Nhìn thấy kẻ khốn nạn chịu khổ sổ, thật hả giận “Anh Kiến Minh!” Cố Nguyệt bị cái cảnh này làm cho trợn mắt há mồm, rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, vội vàng cầm gậy đi giúp đỡ.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Những người hàng xóm xung quanh bị sốc bởi âm thanh này, nhao nhao chạy ra ngoài nhìn xem.
Khi nhìn thấy Triệu Kiến Minh bị hai con gà mái đuổi theo sau, lập tức ngẩng đầu cười to.
Người tốt, người tốt, thật đúng là người tốt.
DTV
“Mau nhìn kìa, trên đầu của cậu ta còn có cứt gà kìa!” Không biết ai nói ra câu đó, mọi người cười phá lên.
“Anh Kiến Minh anh đừng sợ.” Cố Nguyệt cầm cây gậy xông tới, hung hăng đuổi theo con gà mái:”Tao đánh c.h.ế.t mày mấy con gà mái c.h.ế.t tiệt này!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-120.html.]
Ngay khi cây gậy sắp rơi xuống “Cô dám!” Cố Nghiên lập tức đè cánh tay của cô ta xuống.
Ngay tại khi cô ta cầm gậy, Cố Nghiên đã sớm có đề phòng, đương nhiên không thể để cô ta đánh “anh hùng” này được.
“Tại sao tôi lại không dám, cô không nhìn thấy được con gà kia đang mổ người đàn ông của tôi sao, tại sao tôi không thể bảo vệ người đàn ông của mình?” Cố Nguyệt vừa vội vàng vừa tức giận, đôi mắt đỏ hoe đang hung ác nhìn chằm chằm, Cố Nghiên đang ngăn cản mình.
Trong một khoảnh khắc đó, Cố Nghiên cảm thấy chị ta rất đáng thương.
Lấy ra một trái tim đơn thuần của mình trao cho một kẻ sở khanh, còn ngu ngốc hơn cô ở khi đó.
Ít nhất ở những năm đó cô không có chút nào thích Triệu Kiến Minh.
Nhưng mà cũng chính chị ta lựa chọn con đường này.
Cố Nguyên cũng lười khuyên bảo, buông đôi tay ra, nhìn hai con gà mái già gọi: “Gà cục cục cục, lại đây, đừng đuổi theo nữa!"
Nghe vậy, hai con gà mái già tựa hồ có thể nghe hiểu được tiếng người, lập tức dừng lại, vỗ chạy về hướng của Cố Nghiên.
Còn đi vòng quanh chân của cô, cái đầu nhỏ lắc lắc, giống như đang đòi phần thưởng của mình.
Trong những ngày mà cô sống ở nhà bà nội, Cố Nghiên đã sớm thân quen với hai người bạn cũ này, đương nhiên bây giờ là chúng nó đối xử rất ân cần với cô.
“Nói cho các người nghe này, người ta chỉ đi lấy trứng gà thôi, sao các người có thể ức hϊếp người ta đến như vậy, tôi biết là các người rất lợi hại, nếu người nào mà không biết, còn tưởng người đàn ông đó rất nhu nhược cơ!” Cố Nghiên ngồi xuống sờ vào đầu của chúng, mặc dù trên bề mặt của lời nói là khiển trách, nhưng hàm ý của những lời nói này đều rất âm dương quái khí.
Sau khi mọi người nghe xong, không nhịn nổi mà cười to lên.
Bây giờ, vậy mà còn có người đàn ông bị hai con gà mái bắt nạt, chỉ sợ hắn không phải là kẻ vô dụng đi!
Triệu Kiến Minh: “..."