Trình Kính Tùng cũng nhắc lại lời cô: “Vất vả cho đại đội trưởng chuyến này rồi."
“Nào, chú còn ước được chạy thêm nhiều nhiều như này ấy chứ.” Đại đội trưởng vô cùng đắc chí ứng lời.
“Lại còn muốn nhiều lần hơn nữa, ông đây là không muốn để cho đại đội khác một con đường sống hay sao?” Bên này, đại đội trưởng của đại đội Thanh Sơn cũng đã tới, lạnh lùng khịt khịt mũi với ông.
Nhưng đợi đến khi nhìn thấy Cố Nghiên thì chỉ còn lại vô vàn tiếc nuối.
Lần này chỉ cần cô xuất giá muộn thêm vài ngày thì xã viên tiên tiến duy nhất của công xã bọn họ còn không phải là xuất thân từ đại đội của ông sao?
Đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc, miếng bánh từ trên trời rơi xuống này cuối cùng lại để cho đại đội Hướng Dương hưởng lợi rồi.
“Ai da người anh em, ông coi ông nói kìa, tôi chẳng qua là đùa chút thôi mà.” Đại đội trưởng đại đội Hướng Dương tự biết là bản thân mình được lợi, ngược lại cũng không muốn trêu chọc gì người ta, liền vội nhe răng cười.
Đại đội trưởng đại đội Thanh Sơn trực tiếp hừ lạnh một tiếng:“Đùa cũng không được đùa!"
“Ôi ông anh, tuy nói hiện tại Cố Nghiên là người của đại đội chúng tôi nhưng nhà mẹ đẻ của nó không phải cũng là ở đại đội Thanh Sơn bên đó sao, như này coi như “chín bỏ làm mười”, không phải cũng coi như là xã viên tiên tiến của đại đội ông à?” Đại đội trưởng đại đại Hướng Dương lại nói thêm một câu.
DTV
Đại đội trưởng đại đội Thanh Sơn không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Lại còn “chín bỏ làm mười”, hừ!
Nhưng đúng là bọn họ có thể nhờ đây mà được thơm lây, nghĩ như vậy, trong lòng đại đội trưởng đại đội Thanh Sơn cũng coi như dễ chịu hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-126.html.]
“Tại sao cô ta lại có thể được chọn làm xã viên tiên tiến chứ?” Nhìn thấy hai vị đội trưởng lại đi tranh giành Cố Nghiên, hai người bọn Cố Nguyệt không kìm được mà hét lên chói tai.
Giờ đây tâm trạng của hai kẻ này có thể nói là “lên voi xuống chớ”, từ vô cùng chờ mong được xem một màn kịch vui lúc ban đầu đến bây giờ chỉ còn lại sự khó tin, không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ đường đường là người trong huyện thành, tất nhiên là chẳng hề để ý đến cái danh hiệu xã viên tiên tiến gì gì này.
Nhưng danh hiệu này trao cho ai cũng được, tại sao cứ phải là thứ tiện nhân Cố Nghiên này?
“Tại sao không được?” Lần này, hai vị đại đội trưởng bất ngờ cùng đồng thanh phản bác, trực tiếp đứng cùng một “chiến tuyến” với nhau.
Đại đội trưởng đại đội Thanh Sơn sa sầm nét mặt nói:“Từ khi tiến hành quảng bá bảng hiệu tuyên truyền do Cố Nghiên đề nghị cũng như biên soạn ra, cho đến nay không biết đã giúp cho bao nhiêu người mù chữ hiểu được các kiến thức cơ bản về pháp luật.
“Hiện nay cũng đã được phổ biến rộng khắp ở cả trong huyện rồi, đối với việc này lãnh đạo bên trên đều khen ngợi không ngớt, vậy danh hiệu xã viên tiên tiến này không chọn nó, lẽ nào lại đi chọn hai người các ngươi?” So với đại đội trưởng đại đội Thanh Sơn, giọng điệu của đại đội trưởng đại đội Hướng Dương còn sắc bén hơn nhiều.
Dù gì thì hai xã viên này cũng không phải người của đại đội bọn họ, họ cũng không cần thiết phải nể mặt.
Họ có công kích hai kẻ này thì cũng là đúng thôi!
Lần này, Cố Nguyệt và Triệu Kiến Minh thực sự đã làm ầm ĩ đến không còn mặt mũi nhìn ai.
Dưới sự chỉ chỉ trỏ trỏ của quần chúng xung quanh, hai kẻ này hổ thẹn cúi thấp đầu, như chuột chạy qua đường mà nhanh chóng chuồn đi “Hai ngươi ấy à, phải cố gắng mà học hỏi Cố Nghiên người ta đi kìa!” Ông lão đánh xe đã sống đến một bó tuổi rồi làm sao lại không nhìn ra mâu thuẫn giữa hai bên, không nhịn được chỉ lắc lắc đầu.
Nghe được những lời này, hai kẻ ấy suýt chút thì tức chết.
Tiện nhân kia có gì để bọn họ học hỏi?