“Chúng cháu nhất định sẽ lại tới!"
Hai đứa trẻ đồng thanh đáp ứng, sau đó chúng nắm tay nhau rời đi, cứ đi một bước lại ngoái đầu nhìn lại một lần, bóng dáng nho nhỏ này khiến ai nấy cũng không khỏi đau lòng.
“Hay là để hai đứa ở lại chỗ bà nội nhé?” Cố Nghiên thấy mắt hai đứa nhỏ đều đã ửng đỏ, không biết vô tình hay cố ý mà trêu chọc nói.
Nghe được lời này, hai đứa nhỏ lập tức cuống quýt: “Không cần không cần, bọn em cũng không muốn xa chị dâu đâu."
Trình Kính Tùng: !!!
Thế nên anh chính là người thừa hả?
Bên này, Cố Nghiên vừa về đến đại đội Hướng Dương đã bị đông đảo mọi người vây quanh, nghe đủ các loại nịnh bợ lấy lòng, khen ngợi tán thưởng.
“Cô Trình này, cô lợi hại thật đấy, vừa gả sang bên này đã được chọn làm xã viên tiên tiến rồi."
“Đúng vậy, cô chính là xã viên tiên tiến duy nhất được chọn của đại đội chúng ta suốt bao năm nay đó."
“Cô đúng là quá giỏi, tôi trước giờ chưa thấy người phụ nữ nào giỏi giang như cô đâu"
Lời này khiến Cố Nghiên không kiềm được mà nhăn mày, cô mở miệng đáp: “Một người có lợi hại hay không không hề liên quan đến tính cách mà chủ yếu liên quan đến kiến thức cũng như năng lực của bản thân họ, tôi có thể dùng hết khả năng của mình để thiết kế ra bảng hiệu tuyên truyền cũng là vì tôi đã từng xem qua, đọc qua rất nhiều sách vở về phương diện này. Vì vậy tôi mạn phép khuyên tất cả mọi người nếu có điều kiện nhất định phải cho bọn trẻ đến trường đi học"
Nói đến đây, trong ánh mắt cô chất chứa niềm chân thành tha thiết.
Cho dù là ở thời đại nào, học hành tử tế vẫn luôn là cách dễ dàng nhất để thay đổi số phận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-128.html.]
Đại đa số mọi người đều tán thành với ý kiến của cô nhưng vẫn có một số ít ngoại lệ.
Chỉ thấy thím Ngưu lại bắt đầu giở giọng điệu cổ quái nói: “Cho dù cô từng đi học, từng đọc sách rồi thì làm sao, không phải bây giờ vẫn chỉ là kẻ “chân lấm tay bùn” thôi à?"
“Không sai?" Cố Nghiên không hề phủ định lời của bà ta: “Nhưng ít nhất tôi còn có thể dùng những tri thức trong đầu mình để cống hiến cho cộng đồng, đạt được danh hiệu tiên tiến “
"Đúng thế, cái bà Ngưu này sao cứ mở miệng là toàn lời chua ngoa cay nghiệt thế hả?” Mọi người đều sôi nổi nói thay cho Cố Nghiên.
“Bà cũng không thử nghĩ xem tại sao Cố Nghiên lại chưa được “ăn cơm nhà nước”, nếu không phải tại lúc đầu Lý Chiêu Đệ kia vừa ngang ngược lại vừa thiếu hiểu biết, một hai sống c.h.ế.t cũng không cho cô ấy đi thi Đại học, thì giờ có thể người ta đã sớm trở thành một sự tồn tại mà bà phải ngẩng đến trật cổ ngưỡng vọng rồi ấy chứ."
Phải biết rằng, thành tích học tập của Cố Nghiên ngay từ đầu đã tốt đến mức giáo viên các trường trung học trong huyện thành phải đích thân tìm đến tận cửa, thậm chí còn sẵn lòng miễn phí toàn bộ chi phí cho cô hoàn thành ba năm trung học phổ thông, nhưng Lý Chiêu Đệ cứ thế mà mắng chửi đuổi hết các giáo viên đó đi.
Thậm chí bà ta còn không biết ngượng mà tuyên bố muốn tìm nhà chồng gả quách cô đi để đổi lấy tiền sính lễ.
Chờ Cố Nghiên dắt hai đứa nhỏ về đến nhà, cơm nước đều đã được Trình Kính Tùng về trước nấu nướng xong xuôi.
“Nghiên Nghiên, mau lại đây ăn cơm!” Anh vừa chia bát đũa vừa nói với cô.
Nghe hai đứa nhỏ mặt mày hớn hở kể lại những chuyện vừa xảy ra, những nghĩ suy vốn chất chứa trong đầu Trình Kính Tùng bấy lâu cũng theo đó mà lại xuất hiện.
DTV
Nếu Nghiên Nghiên có thể được học đại học thì sẽ tốt biết bao?
Em ấy nhất định sẽ nhớ sách vở, nhớ trường lớp lắm!
Nhưng Trình Kính Tùng cũng biết rõ, dựa vào năng lực hiện tại của bản thân, chắc chắn không thể nuôi nổi cô ăn học, có nói gì cũng là vô dụng, chỉ có thể chờ khi nào bản thân có năng lực rồi mới lại có thể nói ra những lời này.