“Lại còn lẻ năm xu như vậy làm gì, như thế này đi, cứ quyết định là tám đồng” Giám đốc Ngô tiếp tục ép giá, đồng thời cười híp mắt bổ sung thêm: “Con số 8 này quá may mắn đi ấy chứ, cô nói xem có đúng không?"
Thế sao anh không chọn tám đồng tám xu đi?
Không phải như thế còn may mắn hơn sao?
Tuy vậy tám đồng này cũng là cái giá mà Cố Nghiên đã định sẵn trong lòng, tất nhiên ngoài mặt cô vẫn phải tỏ ra dáng vẻ bị người ta làm khó dễ để cho vị giám đốc Ngô kia có được cảm giác khoái chí khi mặc cả thành công.
"Ôi, nếu như vậy thì về cơ bản tôi gần như chẳng kiếm được đồng nào, nhưng ai kêu giám đốc Ngô đây là “quý nhân” của tôi cơ chứ, lại còn là đối tác làm ăn đầu tiên, nên tôi nhất định phải nể mặt anh rồi, vậy cứ quyết định như thế đi!” Cố Nghiên đã nói ra câu cửa miệng mà những người làm buôn bán đặc biệt thích nói.
Tất nhiên giám đốc Ngô cũng chẳng tin là thật, nhưng những lời này đến bản thân anh ta cũng thích nói.
Nếu không kiếm được tiền vậy thì thà mọi người cứ thế về nhà cày ruộng đi cho xong.
“Vậy xin chúc việc hợp tác của chúng ta sẽ thành công tốt đẹp!” Quyết định xong xuôi, giám đốc Ngô liền chìa tay về phía hai người.
“Hợp tác vui vẻ!” Cố Nghiên và Trình Kính Tùng sôi nổi bắt tay anh ta.
Đương nhiên so với sự điềm tĩnh của Cố Nghiên trong suốt quá trình đàm phán thì nét mặt Trình Kính Tùng lại lộ rõ sự mừng vui lẫn lộn, chờ đến lúc ký hợp đồng, rõ ràng người ký không phải anh nhưng đầu ngón tay anh vẫn kích động đến phát run.
DTV
Để không cho người ta nhìn ra sự lúng túng của mình, anh liền vội vàng co rụt tay lại vào trong ống tay áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-136.html.]
“Tiểu Ngô, sao cháu lại ký kết hợp đồng lung tung với mấy người không rõ lai lịch này, nhỡ sau xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó cháu có chịu trách nhiệm nổi không?” Mắt thấy hợp đồng cũng đã định xong, chỉ còn chờ hai bên ký tên nữa là được thì vị giám đốc Lư trước đó từ chối Cố Nghiên bọn họ lại xuất hiện.
Chỉ thấy ông ta lập tức bước tới ngăn cản bọn họ.
“Chúng tôi có chứng nhận vệ sinh thực phẩm". Trình Kính Tùng vừa nhìn thấy ông ta là trong lòng đã phát cáu, bây giờ xem ông ta còn dám bôi nhọ que cay của nhà bọn họ hay không, mặt khác anh cũng càng thêm nổi trận lôi đình, chỉ sợ việc mua bán lại thất bại thêm lần nữa.
Giám đốc Ngô đã sớm nghe được những chuyện xảy ra trước đó từ miệng ông lão gác cổng mê hóng hớt.
Vì vậy lúc này, anh ta chỉ lạnh nhạt nói: “Giám đốc Lư, đây là khách hàng của tôi, ông nhìn không vừa mắt sản phẩm que cay này, không có nghĩa là tôi cũng sẽ không xem trọng"
Từ khi tổng giám đốc nhập viện, đơn vị bọn họ đều biết ông ấy chuẩn bị về hưu, cho nên hiện tại chức vị tổng giám đốc này bắt buộc phải chọn một trong hai người bọn họ.
Mà ý của đơn vị họ cũng rất rõ ràng, thâm niên công tác chỉ là một phần, phần quan trọng hơn cả là ai có năng lực thì người đó sẽ được ngồi lên chiếc ghế danh dự kia.
Đương nhiên hai chữ “năng lực” sẽ được thể hiện ở việc người đó kiếm được cho đơn vị bao nhiêu.
Nếu như đến lúc đó số que cay này bán đắt hàng, vậy thì hồ sơ của anh ta lại có thêm một thành tích nữa.
“Người trẻ tuổi nếu cứ không chịu nghe lời người khác khuyên bảo thì rồi sẽ phải chịu thiệt đó!” Giám đốc Lư thấy thằng nhóc này vẫn kiên trì không từ bỏ liền cười lạnh một tiếng, dứt khoát buông lời hung ác.
“Người trẻ tuổi nếu thật sự phải chịu thiệt, thì đó coi như là tích lũy thêm kinh nghiệm, xứng đáng” Giám đốc Ngô thuận theo lời ông ta mà nói.
Tất nhiên điều mà anh ta chưa nói ra là - nếu ngay cả người đã sống đến một luống tuổi như ông ta mà vẫn còn chịu thiệt, vậy thì là không có mắt nhìn người.