Bởi vì nhiều đồ, cho nên những dẫn đến đây ai ai cũng hơn mười mấy cái bánh bao bánh mì các loại, cùng mỗi đều ôm trong lòng đầy ắp chiến lợi phẩm trở về.
“Cái đứa con gái bất hiếu , tiền cũng hiếu thuận với ba, thương yêu em trai thì cũng thôi , còn phân phát một đống đồ thế , lẽ nào là khoe mẽ nhà cô hiện tại tiền ?”.
Sau khi chuyện , ba Cố lập tức liền đầy vẻ tức giận.
Ông từng tìm đến Cố Nghiên đòi tiền, nhưng Cố Nghiên trở tay liền thư đoạn tuyệt quan hệ ném lên mặt của ông .
Ông đương nhiên ăn vạ, nhưng ngay lúc đó Cố Nghiên chỉ lạnh nhạt bên tai ông một câu: “Ông nên rằng, của hiện tại cũng là ông chọc là chọc , chỉ cần xử lý ông, hàng nghìn hàng vạn cách đấy"
“Tuy rằng bây giờ ông nghèo, nhưng vẫn thể sống một cuộc sống yên yên qua ngày, nhưng là nếu như ông chọc giận , cũng thể bảo đảm rằng sẽ xử lý ông như thế nào "
Dù cũng sống với hơn hai mươi năm, cho nên Cố Nghiên rõ cái đức hạnh trong ngoài bất nhất, chỉ cái mạnh miệng chứ nên trò trống gì của ba Cố, ông là tham sống sợ chết, chỉ cần cô tỏ bụng nham hiểm độc ác, ông cũng dám đến gây phiền phức cô nữa.
“Ông nhất nên nghĩ cho kĩ , tiền là mạng, đúng , Lý Chiêu Đệ phạm tội giở trò lưu manh vẫn đúng nhỉ?"
Lúc chuyện Cố Nghiên rõ ràng là đang mỉm, một gương mặt xinh mà cả huyện cũng thể tìm thể so sánh cùng, nhưng ba Cố sống lưng toát một tầng mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy cả như rơi xuống hầm băng lạnh giá, nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi .
Có vết xe đổ của Cố đó, ông đương nhiên rằng Cố Nghiên đang đùa với ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-148.html.]
DTV
Ông tù, cũng hành hạ đến chết!
Cho nên bây giờ ông ngoài miệng mắng chửi là cùng, xả hết bực tức oán thán ở trong lòng .
“Ba, con quyết định , con cũng ăn, bạn của bạn con ở tỉnh C, cùng với đối phương lấy hàng về bán, một ngày thể kiếm ít tiền đấy."
Cố Đại Bảo từ trong phòng , kế hoạch mà bản tính toán từ lâu .
Trong thời gian , thấy Cố Nghiên kiếm nhiều tiền như thế, đương nhiên sớm đố kỵ đỏ con mắt , cho nên luôn tìm cơ hội kinh doanh ăn.
May là trời xanh phụ lòng , để cho gặp bạn học hồi cấp hai của , bằng lòng cùng việc.
Nghĩ đến tương lai sáng lạn mà bạn học miêu tả cho lúc đó, Cổ Đại Bảo liền càng thêm động lực, hất cằm : “Đợi đến lúc trở thành ông chủ lớn , Cố Nghiên chị thì tính là cái thá gì chứ, cái xưởng nho nhỏ của một nhà giàu mới nổi ở nông thôn mà thôi!"
Vẫn phất lên mà chuyện hống hách coi trời bằng vung coi thường Cổ Nghiên .
Nếu như ở đây chắc chắn nhịn nổi mà rớt cả răng cửa, thật là giỏi ăn khoác lác, đáng tin quá.
“Đại Bảo , con nhanh với ba, bạn đó của con...” ba Cố gì thời gian ở đó mà mắng chửi Cố Nghiên, híp mắt vội vã lôi lôi kéo kéo Cố Đại Bảo trong phòng, giọng cũng hạ thấp , giống như là sợ hàng xóm láng giềng xung quanh thấy bằng.
Cố Đại Bảo kiêu căng gật gật đầu, cẩn thận cho ba .