Khi dễ cô như vậy, cô bỏ qua cho anh ta mới là lạ đấy!
“Vậy là đủ rồi. Cố Nguyệt đột nhiên cười lên một tiếng, nụ cười vừa cố chấp vừa điên cuồng: “Đây chính là mục đích của chị!"
Cô ta biết Cố Nghiên sẽ không buông tha cho tên khốn kiếp này.
“Chị muốn trả thù Triệu Kiến Minh, nhưng chị cũng biết mình không có năng lực làm được chuyện đấy nên chỉ có thể trông cậy vào em, em nhất định sẽ làm được!” Lúc nói chuyện cô ta còn cười một tiếng, nhưng nét mặt lại dữ tợn giống loài dã thú hung tợn, tràn đầy vẻ thù hận.
Sẽ không có ai biết được sự tra tấn và sỉ nhục mà cô ta phải chịu được về cả thể chất và tinh thần trong suốt khoảng thời gian này.
Cả một đời kiêu ngạo của Cố Nguyệt bị anh ta huỷ hoại, bị huỷ hoại hoàn toàn!
DTV
Tất cả những gì mà cô ta có bây giờ chẳng qua chỉ là sự tự ti, cảm giác hổ thẹn và ghê tởm, thậm chí muốn tự sát. Cô ta không hiểu được mình đã làm sai điều gì mà vì cái gì anh ta lại đối xử với cô ta như thế Hân!
Vô cùng hận thù!
Hận không thể phanh thây xé xác, băm anh ta thành từng mảnh!
Cố Nghiên đỡ cô ta đang lung lay sắp ngã, vỗ vỗ phía sau lưng tiếp thêm hy vọng cho cô ta: “Cố Nguyệt, chị sẽ sớm được thoát khỏi căn nhà đó"
Rõ ràng giọng nói của cô vẫn nhàn nhạt nhưng lọt vào tai của Cố Nguyệt lại vô cùng dễ chịu.
Bởi vì đây là cọng rơm cứu mạng của cô ta...
“Cảm ơn em, A Nghiên, thật sự cảm ơn em. Cố Nguyệt biết rõ cô nhất định đã nghĩ ra biện pháp để đối phó với Triệu Kiến Minh. Cô ta vui mừng đến phát khóc, nhào vào trong n.g.ự.c cô khóc như một đứa trẻ.
Vào lúc này, tất cả thể diện đều bị cô ta vứt lên chín tầng mây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-154.html.]
Đây là người duy nhất ngoại trừ Nhị Ni bằng lòng giúp đỡ cô ta.
Vậy mà buồn cười chính là cô ta còn tự mình từng xem cô là kẻ thù.
“Chị... trước đấy chị thật không tốt, luôn ghen ghét với em, nhằm vào em. Còn nữa, rõ ràng em từng nói với chị Triệu Kiến Minh có vấn đề nhưng chị vẫn không tin em, ngược lại còn vu oan em. Chị thật đúng là đáng đời mà!"
Bốp!
Chỉ thấy Cố Nghuyệt trực tiếp mở to miệng, trên khuôn mặt sưng phù tràn đầy sự hối hận.
Rõ ràng khi còn bé, cô ta, A Nghiên và Nhị Ni chơi với nhau rất thân thiết. Nhưng không biết từ khi nào, người trong thôn bắt đầu so sánh cô ta với A Nghiên, nói chỗ nào của cô ta cũng kém A Nghiên.
Tuy đây là lời nói thật nhưng lòng tự trọng của cô ta vẫn bị đả kích. Thế rồi cô ta đơn phương tuyên bố cắt đứt tình bạn với các cô.
Sau lại có sự xuất hiện của tên súc sinh Triệu Kiến Minh đã trực tiếp đóng băng mối quan hệ giữa hai chị em họ.
Nghĩ đến những chuyện đấy, Cố Nguyệt không khỏi lại tát mình một cái.
Thật buồn cười, đoạt tên cặn bã mà em mình không cần coi như bảo bối không nói, lại còn ba lần bảy lượt khoe khoang mỉa mai cô, quả thật không dám nhìn thẳng!
“Chuyện trước kia không cần nhắc lại” Cố Nghiên đã không còn để bụng những chuyện đó từ lâu rồi, cô chỉ nói: “Rồi cũng sẽ tốt thôi, cuộc sống sẽ tốt hơn, cuộc đời của chị sẽ không vì một tên khốn nạn mà huỷ bỏ. Chỉ cần chị tình nguyện vực dậy, bên kia lúc nào chào đón người mới cả!"
Giọng nói của cô vang vang mạnh mẽ, giống như mặt trời xua tan đám mây đen che kín bầu trời bấy lâu, hé ra tia sáng rực rỡ.
Cố Nguyệt ngẩng đầu nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt chăm chú nhìn cô, một giây cũng không chịu dời đi.
Cô ta cảm thấy dường như A Nghiên có phép thuật.
Rõ ràng vừa rồi trong lòng cô ta còn đau, còn thống khổ, còn tuyệt vọng như vậy, nhưng bấy giờ sau khi nghe cô nói xong, trong cô ta lại dấy lên sự hy vọng về một tương lai.