Chỉ là anh ta còn chưa đi ra tới cửa, thì đã phải nghênh đón một đoàn người đang hùng hổ đi tới.
Là quản lý của nhà máy thực phẩm dẫn theo cảnh sát tới.
“Quản lý trưởng?” Triệu Kiến Minh không hiểu chuyện gì nhìn đối phương: “Mấy người có chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt đối phương vô cùng khó coi, trực tiếp làm lơ anh ta, trực tiếp nói với đồng chí cảnh sát: “Đây chính là nhà của Triệu Đông!"
“Mau bắt bọn họ lại!"
Nói đến đây, ông ấy nghiến răng nghiến lợi, mấy người phía sau quản lý trưởng cũng căm phẫn nhìn ông ta, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ai có thể ngờ được, một người đàn ông nhìn vẻ ngoài có vẻ tôn nghiêm, chưa nói đến nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng phía sau lại biển thủ nhiều tiền của nhà máy như vậy!
Đối mặt với đội ngũ này, ba Triệu đột nhiên rùng mình một cái, cảm giác bất an trong lòng càng tăng lên.
“Các người là..."
Còn không đợi ông ta hỏi xong, đồng chí cảnh sát đã nói mục đích của mình.
“Triệu Đông, chúng tôi là Cục Cảnh sát huyện, chúng tôi đã điều tra ra ông với kế toán của nhà máy đã làm giải sổ sách, lén nhận hối lộ, ăn chặn tiền hoa hồng, mới chỉ một năm ngắn ngủi đã biển thủ tổng cộng 30 vạn. Hiện tại chứng cứ đã vô cùng chắc chắn, mời ông đi theo chúng tôi!"
Đồng chí cảnh sát vừa nói xong, ba Triệu bị một đôi còng tay lạnh cóng còng vào tay.
Thì ra vào cùng ngày nhận được thư báo cáo, nhà máy thực phẩm ở huyện đã hợp tác với cảnh sát bắt đầu âm thầm điều tra.
Không điều tra thì không biết, nhưng một khi đã tra ra, đúng là người xảo quyệt, tất cả vụ việc đều là sự thật.
Ngoại trừ các khoản tiền giả hợp tác với kế toán bắt đầu trong sáu tháng qua, những chuyện khác cũng không thiếu, chỉ sợ bọn họ còn biển thủ nhiều hơn con số hiện tại đã điều tra ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-157.html.]
Đặc biệt còn quang minh chính đại làm giả sổ sách, tham ô tiền của nhà máy, những thứ này đề là tài sản của tập thể, sao ông ta lại dám làm ra!
Nghe vậy, hai mắt ba Triệu lập tức trợn to lên, cả người run như cầy sấy.
DTV
Hiển nhiên là ông ta không ngờ tới những chuyện mình cho là bí mật như vậy sẽ bị người ta phát hiện.
Nhưng dù đã đến nước này rồi, ông ta vẫn còn tâm lý cầu may.
“Bậy bạ, tôi không làm, tôi không làm!!” Ba Triệu còn trắng trợn phủ nhận.
“Chứng cứ vô cùng xác thực, ông còn có mặt mũi kêu oan?” Lão quản lý trưởng oán hận dậm chân, ánh mắt chỉ hận không thể lột da róc gân của ông ta ra.
Người này chính là đích thân ông ấy dẫn tới, vốn định sau khi về hưu sẽ hết lòng đề cử ông ta tiếp nhận công việc, hiện tại thì hay rồi, ông ta lại chính là con sâu mọt lớn nhất của nhà máy.
Cả 30 vạn, tính theo tiền lương tiêu chuẩn hiện tại, có lẽ đây chính là con số mà người thường dùng cả mấy đời cũng không kiếm được.
Ông ta biển thủ lặng lẽ không ai biết, tham lam như một điều đương nhiên.
Vốn dĩ ông ấy đã có thể an tâm về hưu, nhưng việc này lại trực tiếp khiến ông ấy tức giận muốn hộc máu, cái mạng già cũng khó giữ được.
Ông ấy cảm thấy hổ thẹn với nhà máy, vì chính ông ấy đã nuôi ra một tên cặn bã như vậy cho nhà máy.
Cho nên giờ phút này lão quản lý trưởng thật sự có suy nghĩ muốn gϊếŧ ông ta.
“Kế toán Dương đồng phạm của ông đã bị bắt rồi, cô ta đã nhận tội toàn bộ, cũng thừa nhận đã tham ô tiền quỹ với ông!” Cảnh sát lại lạnh lùng nói thêm.
Lúc này, mặt mũi ba Triệu hoàn toàn mặt xám xịt.
Ông ta biết rõ rằng mình đã hoàn toàn không còn cơ hội lật tẩy nữa rồi.
Đôi môi trắng bệch của ba Triệu không ngừng run rẩy, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khϊếp sợ của Triệu Kiến Minh, cuối cùng cũng thừa nhận: “... Không sai, là tôi làm, tất cả đều là một mình tôi làm, xin đừng liên lụy đến người nhà tôi."