“Nghiên Nghiên, sao vậy?” Trình Kính Tùng thấy dáng vẻ ngây ra của Cố Nghiên, không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt cô.
Anh đương nhiên sẽ không hoài nghi Nghiên Nghiên vừa ý anh ta, chỉ cảm thấy phản ứng của cô rất kỳ lạ.
“Không sao, chỉ cảm thấy anh ta hình như có chút quen quen, còn tưởng là có quen biết. Nhưng suy nghĩ lại thì căn bản không có người nào như vậy." Cố Nghiên lắc đầu một cái, nghiêm túc giải thích, tránh cho có hiểu lầm gì đó.
“Chị dâu ơi, em cũng cảm thấy người này quen quen."
Nhuyễn Nhuyễn cũng nói thêm vào, lông mày nhỏ nhíu chặt, dường như cũng đang suy nghĩ xem có phải đã gặp đối phương ở đâu rồi hay không.
“Vậy sao?” Nghe vậy Trình Kính Tùng cũng không kìm được nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Vừa rồi anh đang thu dọn đồ đạc cho nên không nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông đó ra sao, hiện tại nhìn bóng lưng, vậy thì lại càng không nhìn ra cái gì.
“Chắc là ảo giác. Anh nói.
“Chắc vậy: Cố Nghiên cũng không xoắn xuýt vấn đề Isao này, dù sao cũng chỉ là người qua đường thôi.
Tàu hỏa chạy ba ngày hai đêm, cuối cùng cũng đến tỉnh.
Mệt nhọc lâu như vậy, mấy người Cố Nghiên chắc chắn sẽ không đến bệnh viện ngay mà đến nhà khác ở gần bệnh viện tỉnh trước.
Bởi vì tiền trong điện thoại cũng dư dả nên nhà khách bọn họ ở cũng là nhà khách tốt nhất.
Bên trong không chỉ cung cấp nước nóng hai tư giờ mà còn có cả tivi.
“Wao! Đây là tivi trong truyền thuyết ư!”Nhuyễn Nhuyễn giống như là khám phá ra đại lục mới, không chờ nổi cầm lấy điều khiển.
Ti vi mấy năm gần đây chẳng có mấy kênh, nhưng trẻ con xem mấy tin tức mới khô khan vẫn rất nồng nhiệt.
“Đợi về nhà chúng ta cũng mua tivi” Cố Nghiên thấy cô bé vui như vậy liền lập tức bổ sung.
Mặc dù đã xây nhà mới, nhưng họ rất ít khi quay về, cơ bản là ở trong ký túc xá của nhà máy.
Loại đồ vật như Tivi này Cố Nghiên không có hứng thú, Trì Kính Tùng lại càng không hứng thú, hai đưa snhor lại rất ngoan chưa bao giờ nhắc tới, lại thêm công việc bận rộn nên lâu ngày quên mất chuyện mau tivi.
“Hay là thôi đi ạ. Lỡ như mê rồi thì sẽ chểnh mảng học hành, hơn nữa sẽ hỏng mắt ấy. Nhuyễn Nhuyễn vội vàng lắc đầu “Đúng đấy Nghiên Nghiên, chúng ta không nên nuông chiều bọn trẻ.” Trình Kính Tùng cũng đồng tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-171.html.]
Cố Nghiên cười, cũng không khăng khăng nữa.
“Lát nữa chúng ta lần lượt tắm rửa. Tối nay nghỉ sớm một chút, ngày mai đi bệnh viện lấy số.” Cố Nghiên nói.
“Được."
Ban đêm Trình Kính Tùng đây hai cái giường vào sát nhau, nếu không ba người ngủ có chút không thoải mái.
Một nhà ba người nằm cùng nhau, giống như quay về năm ấy, quay về những ngày tháng cùng nhau nằm trên giường đất.
“Chị dâu, anh, Nhuyễn Nhuyễn có hai người thật tốt.” Cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y hai người bên cạnh, khế cảm khái.
Trước đây có ba mẹ đối xử tốt với cô bé, bây giờ có anh và chị dâu thương cô bé, bỗng nhiên cảm thấy những đau khổ từng phải chịu đựng đều đáng.
“Con bé ngốc này.” Cố Nghiên xoa đầu cô bé.
“Chị dâu thương em “Em cũng thương chị dâu. Nhuyễn Nhuyễn đáp.
Còn Trình Kính Tùng đương nhiên cũng thương hai người, nhưng tính tình anh hướng nội, cuối cùng cũng chỉ vương tay xoa đầu hai người.
“Ngủ đi, anh bảo vệ hai người.
Một đêm ngủ ngon.
DTV
Tuy đổi chỗ ở, nhưng so với việc ngủ trên xe lửa, không cần nói cũng biết thoải mái hơn nhiều.
Ngày mới sáng, Cố Nghiên và Trình Kính Tùng đã dây.
Khi Trình Kính Tùng xuống lầu mua cơm sáng, Cố Nghiên gọi cô bé dậy rửa mặt chải đầu.
"Mau đến ăn khi còn nóng, lạnh không tốt với dạ dày:" Trình Kính Tùng vừa bỏ bánh bao các thứ xuống vừa nói.
“Aizz"
Sau khi ăn xong, một nhà ba người liền đi đến bệnh viện tỉnh.
Trước đó vị bác sĩ mà bệnh viện huyện đề cử cho bọn họ có tên là Tần Chi Văn, là chuyên gia nội khoa tim mạch bệnh viện tỉnh.
Nhưng chuyên gia như vậy, đều là rất khó cầu.