"Vẫn sẽ giống như trước đây, không thể tiến hành vận động mạnh, không thể ăn đồ quá dầu mỡ hoặc ăn mặn, mỗi ngày đều phải uống thuốc khống chế đúng hạn, chẳng qua chắc sẽ không xảy ra tình huống ngất xỉu trước đó"
Nói cách khác kết quả kém nhất đều tốt hơn rất nhiều so với trước mắt.
Nhuyễn Nhuyễn vội vàng nắm tay hai người: "Anh chị dâu, em phải làm phẫu thuật này, em không sợ thất bại, tóm lại em không muốn uống thuốc mỗi ngày, cũng không muốn nhìn những bạn học khác đến sân thể dục tận tình chạy bộ chơi đùa, mà em chỉ có thể ở trong phòng học."
Nói xong, tiếng nói của cô bé trở nên nghẹn ngào.
“Đừng khóc đừng khóc."
Cố Nghiên vội vàng cong lưng xoa nước mắt cho cô bé, lập tức đồng ý: “Anh chị cũng chưa nói không cho làm, làm là nhất định phải làm, xác suất thành công cao như vậy, Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta nhất định là ở hiền có trời phù hộ."
"Đúng!" Triệu Kính Tùng cũng đồng ý: "Chúng tôi làm."
Dù sao kém nhất cũng không kém như bây giờ.
"Được, vậy ngày phẫu thuật định vào ngày kia." Tần Chi Văn nhìn ca làm của mình.
"Được, cảm ơn bác sĩ Tần. Ba người Cố Nghiên vội vàng nói lời cảm tạ.
"Không cần khách khí, nên làm" Tần Chi Văn cười khuôn mặt như tắm trong gió xuân cộng thêm áo blouse trắng càng có vẻ bình dị gần gũi.
"Hai ngày này hai người có thể dẫn đứa nhỏ, đi thăm một vài nơi, để đứa nhỏ thả lỏng tâm tình, càng có lợi cho việc tiến hành phẫu thuật" Sau đó anh ấy lại dặn dò.
“Đều nghe bác sĩ."
Tiếng của Cố Nghiên vừa dừng lại, đã nghe thấy bên cạnh cửa truyền đến tiếng giày cao gót thanh thúy.
Sau đó chính là một giọng nữ trẻ tuổi...
"Em nói anh cả nghe này, hôm nay không phải anh nghỉ ngơi sao? Sao lại đến bệnh viện làm việc rồi, anh coi đơn vị là nhà mình rồi à?" Cô ấy oán trách, trong mắt đều là đau lòng.
Mấy người Cố Nghiên vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cô gái ăn mặc rất đẹp đi đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-173.html.]
Đối phương dường như lớn bằng Cố Nghiên.
Cô ấy mặc một bộ áo váy liền tay, đeo dây chuyền trân châu chất lượng cực tốt, mặt mũi tuy không xinh xắn lắm nhưng lại thắng ở khí chất.
Bởi vậy rõ ràng diện mạo chỉ năm điểm, nhưng khí chất lại chín điểm.
Trong mắt cô ấy là ánh sáng rực rỡ, giữa lông mày lại mang theo một chút yếu đuối, mỏng manh chưa từng chịu khổ.
Là cái loại làm người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, cô ấy là đại tiểu thư nhà giàu có.
"Đây không phải là nghĩ đến hôm nay có đơn đăng ký khám của người bệnh à." Tần Chi Văn trả lời, tiếng nói rõ ràng dịu dàng hơn so với vừa rồi.
Lúc này mấy người Cố Nghiên mới ý thức được, hoá ra đối phương là tăng ca vì bọn họ.
Trong lúc nhất thời đáy lòng lại là ngàn ân vạn tạ.
"Được được được, còn không biết anh coi người bệnh như người thân à!" Tần Mộc Vân rõ ràng cũng biết tính anh mình, đi ra trước, đưa hộp cơm trong tay cho anh ấy: "Nào, đây là canh gà mẹ anh tự hầm, cứ bắt em phải mang cho anh nếm thử."
"Thay anh cảm ơn mẹ anh"
"Muốn cảm ơn thì buổi tối anh tự về nhà mà cảm ơn, em không thèm giúp anh tiện thể nhắn nhủ."
DTV
"Được được được, buổi tối anh về."
Hai anh em đối thoại liên tục, cho dù là người khác cũng có thể cảm nhận được quan hệ của bọn họ rất tốt.
Nhưng Cổ Nghiên lại không nhịn được mà nắm chặt tay.
Trong mơ hồ cô cảm thấy trái tim mình cũng bắt đầu không thoải mái, thật giống như có thứ gì bị người khác trộm đi rất nhiều năm rồi.
Thật là kỳ quái, rõ ràng chỉ là mấy người bèo nước gặp nhau thôi…