Sau khi nghe cô ấy kể lại toàn bộ quá trình, nhà họ Tần vừa không thể tin được, vừa không thể không tin, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc, tức giận và khó chịu.
Ai ngờ được, một người mẹ có thể bất chấp làm ra một chuyện vô lương tâm như vậy!
Ba Tần và mẹ Tần lại càng giống như mất thần hồn, ánh mắt nhìn về phía xa, tóc đen bên tai đều trở thành màu trắng.
Chứng kiến cảnh thăng trầm của họ trong giây lát, trái tim Tần Mộc Vân đau nhói, hận không thể c.h.ế.t để tạ lỗi.
“Con xin lỗi thật sự rất xin lỗi..” Cô ấy kìm nén hai từ “ba mẹ” suýt nữa thốt ra.
Cô ấy của hiện tại, làm gì còn tư cách gì để gọi họ như vậy.
“Đây... đây không phải lỗi của con, con gái, người phải xin lỗi không phải là con. Mẹ Tần cuối cùng lấy lại tinh thần, nước mắt ướt đẫm, dùng hai tay đang run rẩy xoa đầu cô ấy.
Cô ấy năm đó chỉ là một đứa trẻ không biết gì, cô ấy không có lỗi gì.
Nếu như có, đó chính là không may gặp phải một người mẹ như vậy.
“Con tình nguyện để mọi người mắng con, đánh con..” Cảm xúc của Tần Mộc Vân, lại rơi vào sụp đổ trong sự cuồng loạn.
Cảm giác tội lỗi dày đặc như biển cả vô biên, quấn chặt lấy cô ấy.
Nhà họ Tần dạy dỗ cô ấy quá tốt, ý thức đạo đức cả người cô ấy quá lớn, vì vậy cô ấy không có cách nào chấp nhận nổi bản thân giống như một người ăn cắp, chiếm thân phận của người khác, ba mẹ vẫn dành cho cô ấy sự yêu thương tỉ mỉ chu đáo.
DTV
“A Vân, em bình tĩnh lại chút.” Tần Chi Văn vỗ vai cô ấy, ánh mắt tràn đầy đau khổ.
“Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là phải đưa thủ phạm cầm đầu ra pháp luật!” Anh ấy nói.
Nghe xong, Tần Mộc Vân cảm xúc vừa mới sụp đổ, lập tức tìm được một cửa tháo nước, liên tục gật đầu: “Đúng, nhất định phải đưa bà ta ra pháp luật!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-190.html.]
“Bà ta dựa vào đâu mà nghĩ sau khi tráo đổi đứa trẻ, là có thể vô lo vô nghĩ, thậm trí còn dựa vào chuyện này để lấy cớ, đến để tống tiền em?"
Đôi mắt Tần Mộc Vân đỏ hoe, không ai có thể nghĩ trên đời này người mà cô ấy cảm thấy ghê tởm nhất không phải ai khác, lại là người mà cô ấy gọi là mẹ ruột.
“Bà ta còn dựa vào cái gì mà không đối xử với con gái của nhà người ta như người, các loại lăng nhục, ngược đãi."
“Con muốn bà ta ngồi tù! Con muốn bà ta ngồi tù!"
“Bà ta sẽ phải trả giá cho hành động của mình!"
“Đây là bà ta nợ nhà họ Tần, nợ Cố Nghiên! Bà ta nhất định phải trả giá những gì bà ta đã làm với họ."
Giọng nói của Tần Mộc Vân ngày càng lớn, sự căm ghét đối với nhà họ Cố không kém gì Cố Nghiên năm đó.
Bởi vì, trên đường cô ấy trở về, trong thất thần mơ một giấc mơ.
Cô ấy mơ thấy kết cục đã từng rất thê thảm của Cố Nghiên.
Tuy rằng hiện thực không như trong mơ, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô ấy biết, những chuyện đã từng đó thật sự xảy ra!
Chỉ là vì một sự kết hợp với nhiều yếu, vì vậy mới dẫn đến kết quả của hiện thực và giấc mơ xảy ra khác biệt.
Người nhà họ Cố nhẫn tâm và tàn nhẫn như vậy, ai mà không căm ghét đánh cho một trận chứ!
Đến cả Tần Mộc Vân còn hận đến nghiến răng nghiến lợi, càng đừng nói đến người nhà họ Tần.
“Bà ta sao có thể làm như vậy chứ, cho dù đó không phải là con gái ruột của bà ta, bà ta cũng không thể chà đạp người ta như thế mà đúng không?” Nghe xong những lời này, nhất là cái giấc mơ kia, trước mắt mẹ Tần toàn là hình ảnh đó, bà ấy run rẩy bịt miệng lại, trong mắt chứa đầy nước mắt chực trào ra.
Kia quả thật là không coi con gái bà ta là người mà đối xử!