Ban đầu lúc cô mới đến, ba Tần và Tần Chi Văn đối với cô vô cùng thân thiết, ân cần hỏi han chăm sóc tỉ mi.
Ở trạm tàu hỏa cô không cẩn thận bị trật chân, ba Tần còn tự mình cũng cô.
Ông ấy nói: “Con à, từ nhỏ đến lớn người làm ba như ba chưa có cõng con một lần nào, cũng chưa cho con chút tình thương nào, lúc con khó chịu ba cũng không có ở bên cạnh con, ba rất day dứt dằn vặt, lần này trở về để ba bù đắp lại cho con nhé."
Nghe vậy, Trình Kính Tùng và Tần Chi Văn đều yên lặng thối lui.
Đó là lần đầu lên Cố Nghiên được ba cõng ở trên lưng.
Tuy rằng bây giờ ông ấy đã không còn trẻ nữa, nhưng vẫn rất dẻo dai khỏe mạnh, bước chân vững vàng, trong lòng của Cố Nghiên tràn đầy cảm giác an toàn, yên tâm đem mặt của mình dán ở trên lưng của ông ấy.
Khuôn mặt ông ấy toát vẻ phấn khởi vô cùng, dáng vẻ giống như là một ông bố vừa mới có được cô con gái vậy đó.
Mà thống hận là bởi vì Lý Chiêu Đệ vì lợi ích cá nhân, hại cô chịu không biết bao nhiêu là khổ cực không nên thuộc về cô.
May mà cô có cơ hội sống lại một lần nữa, mới có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới, bây giờ lại gặp được mẹ ruột của mình.
“Tất cả rồi sẽ tốt lên thôi mà” Ba Tần và Tần Chi Văn không biết từ lúc nào đã tiến vào phòng rồi, lần lượt ôm hai mẹ con đang khóc ở nơi đó.
Bên ngoài, Tần Mộc Vân nhìn vào cảnh ấm áp động lòng người phía bên trong phòng, che miệng lại, rơi nước mắt trong sự áy náy, mất mát và cảm động.
Từ đó trở đi, bọn họ là người một nhà rồi.
DTV
Không đúng, bọn họ vốn dĩ nên là người một nhà mà.
Là cô ấy và cái bà mẹ trời đánh không nên thân của cô ấy đã hủy đi một gia đình vốn nên hạnh phúc đầm ấm nhà bọn họ.
“Mộc Vân!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-194.html.]
Ngay lúc này, một giọng nói tràn đầy lo lắng của người đàn ông vang lên bên tại Tần Mộc Vân.
Cô ấy cứng ngắc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người con trai tuấn tú đang đi về phía cô ấy.
Đây là vị hôn phu được đính ước từ trong bụng mẹ của cô ấy, Đào Nghị Nghiên.
“Xảy ra chuyện lớn như thế mà sao em không nói cho anh biết hả, nếu không phải mẹ anh với anh lúc gọi điện thoại cho nhau rồi mẹ lỡ miệng rồi ra thì anh còn không biết chuyện luôn đấy."
Người đàn ông giống như là đang trách móc nhưng phía trên hai hàng lông mày của anh đều hiện rõ sự lo lắng, ánh mắt đang đánh giá cô gái sợ cô ấy gầy đi sợ cô ấy bị thương.
Anh ấy quả thật khó mà tưởng tượng nổi, áp lực tâm lý mà cô ấy phải chịu đựng những ngày qua lớn đến nhường nào.
Tần Mộc Vân nhìn thấy sự lo lắng tràn đầy cả khuôn mặt của anh ấy, trong tim tức khắc nhói đau vô cùng.
Cuối cùng thì anh ấy cũng biết tất cả rồi.
Tần Mộc Vân cười khổ một tiếng: “Lúc đấy anh đang ở bên ngoài bận việc, em không muốn bởi vì những chuyện này mà làm phiền tới anh"
Không muốn nghĩ đến, cũng là sợ phải nghĩ đến.
Ba Tần mẹ Tần yêu thương cô ấy hơn hai mươi năm, cô ấy không muốn vì chính bản thân mình mà giấu giếm bọn họ chuyện này.
Nhưng đối với anh ấy, cô ấy chỉ muốn vì bản thân mà ích kỷ một chút, muốn chờ một chút, một chút nữa thôi rồi sẽ nói cho anh ấy biết.
Để cho cô ấy tham lam ích kỷ ở cùng với anh ấy mấy ngày cuối cùng.
“Đấy gọi là làm phiền sao, anh là vị hôn phu của em đấy, những lúc như thế này, anh phải nên ở bên cạnh an ủi em mới đúng” Đào Nghị Nhiên không thể nào không xụ mặt lại được, bất lực không biết phải làm sao giơ tay lên xoa xoa đầu cô ấy.
Nhưng không đợi đến lúc anh ấy chạm đến, Tần Mộc Vân liền nghiêng đầu tránh khỏi tay của anh ấy, ở trong lòng là sự đau đớn cùng cực.