“A Nghiên...” Tần Mộc Vân xách lấy va li hành lý, trước khi rời đi hướng về phía cô nói: “Cảm ơn cô, rõ ràng là tôi đã chiếm mất thân phận của cô suốt hơn hai mươi năm trời, nhưng cô từ đầu tới cuối vẫn không có trách cứ tôi nửa lời"
Tuy rằng là lời xin lỗi đã nói qua hết lần này đến lần khác rồi, nhưng giờ phút này, Tần Mộc Vân vẫn là muốn nói xin lỗi.
“Thật sự cảm ơn.., cũng... rất xin lỗi cô."
Nói cô ấy liền cúi gập người trước Cố Nghiên.
“Xin lỗi, cô thay tôi chịu khổ cực nhiều năm như thế."
Cố Nghiên nhanh chóng di chuyển, tránh đi cái cúi gập người kia của cô ấy, chỉ nói: “Người hại tôi, bà ta đã dùng nửa đời còn lại để trả giá rồi.
Từ lúc biết chuyện đánh tráo đứa trẻ, người cô hận từ trước đến giờ chỉ có mỗi mình Lý Chiêu Đệ.
Tần Mộc Vân cuối cùng vẫn rời đi.
Không phải là đi thuê phòng trọ, mà chính là rời khỏi tỉnh.
Còn rốt cuộc cô ấy đi đâu thì không ai biết.
Nhà họ Tần cùng Đào Nghị Nhiên đi tìm khắp nơi, cũng không tìm được bất kỳ tung tích nào của cô ấy.
Hiển nhiên là cô ấy không muốn bất kỳ ai tìm được cô ấy, nhất là những người đã từng là người thân.
Mãi đến hơn hai mươi năm về sau, một sinh viên nữ đến từ vùng núi thi đỗ đại học, trong thời gian nghỉ hè về quê đã livestream về trường học cũ đầy hoài niệm.
Khi livestream thì đối phương đã vô tình quay được Tần Mộc Vân.
"Cho mọi người nhìn, đây chính là hiệu trưởng của trường chúng tôi, trường tiểu học này lúc đầu cũng do cô ấy gây dựng.." Trong video, nữ sinh viên đại học giới thiệu với vẻ phấn chấn, trong giọng nói đều là sự biết ơn.
Thì ra năm đó, sau khi rời đi Tần Mộc Vân đã xây dựng trường tiểu học này.
Cô ấy ở trong ngọn núi lớn này, ngậm đắng nuốt cay bồi dưỡng học sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-198.html.]
Cố Nghiên cũng nhìn thấy cô ấy ở trên TV. Nói thật, cô rất nể phục cô ấy. Từ bỏ một công việc có tiền đồ như vậy, đến vùng núi gian khổ, khó khăn chỉ vì để chuộc tội. Thay mình, cũng thay cả Lý Chiêu Đệ.
Đây quả thực là đỉnh cao của cảm giác đạo đức.
Sau đó, bởi vì nhiều năm kiên trì ở trong núi dạy học cho học sinh mà cô ấy được chọn là một trong mười giáo viên gương mẫu nhất trong nước.
Ngày nhận thưởng ấy, Tần Mộc Vân cuối cùng cũng bước lên mảnh đất quê hương lần nữa.
DTV
“Mộc Vân. Sau khi trao giải, Đào Nghị Nhiên ngăn cản cô ấy đang vội vàng chuẩn bị rời đi.
Tần Mộc Vân đành dừng bước, ngước khuôn mắt đã không còn trẻ trung lên, khổ sở nhìn anh ấy: “Anh Nghị Nhiên, đã lâu không gặp."
“Hai ba năm rồi, còn có thể không lâu ư?” Đào Nghị Nhiên đỏ mắt, tâm trạng kích động vịn lấy vai cô ấy.
Vẻ mặt này, vấn giống như vẻ mặt năm ấy anh ấy cầu xin cô ấy đừng đi.
Vành mắt Tần Mộc Nhiên lập tức đỏ bừng.
Những cảm xúc cố gắng giấu đi ấy, khoảnh khắc này giống như sóng to gió lớn tràn vào tâm trí, trái tim truyền đến những nhịp đập đau đớn. Từng chút, từng chút truyền khắp tứ chi, xương cốt.
Cô ấy cuối cùng vẫn vi phạm lời hẹn ước, bỏ rơi anh ấy.
Đào Nghị Nhiên tiếp tục nói: “Năm đso, Cố Nghiên bị mẹ em hại phải sống trong núi hai mươi ba năm, bây giờ em cũng đã sống trong núi hai mươi ba năm rồi. Đã đủ rồi. Từ nay về sau em không còn nợ cô ấy cái gì nữa"
“Không còn nợ nữa. Nước mắt anh ấy cuối cùng cũng rơi xuống.
Sao anh ấy có thể không biết đây là áy náy lớn nhất trong lòng cô ấy.
Tần Mộc Vân cũng khóc. Bởi vì khoảnh khắc này, cuối cùng cô ấy cũng có thể buông bỏ rồi.
“Em về bên anh đi, có được không?” Đào Nghị Nhiên cách hai mươi ba năm lại nắm lấy tay cô ấy lần nữa, khẩn cầu nhìn cô ấy, trong mắt đều là mong đợi.