Kể từ sinh ra anh ấy chưa từng buông sách vở xuống một ngày, mặc dù như vậy nhưng lúc thi đại học anh ấy vẫn không thể thi vượt qua được em gái.
Không thể không nói có những người sinh ra đã có sẵn thiên phú.
“Cũng tạm, cũng tạm." Cố Nghiên khiêm tốn.
Mao Mao nhịn không được cảm thán: “Chị dâu, chị cũng khiêm tốn quá rồi đấy, lúc trước hỏi chị thi thế nào chị cũng chỉ nói bình thường làm em còn tin là thật mà an ủi chị lâu như vậy. Hiện tại nhìn xem người đóng vai hề lại chính là em đây"
Cố Nghiên bật cười không thôi, xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.
“Nghiên Nghiên, chúc mừng em, cuối cùng cũng đã thực hiện được mộng tưởng rồi." Trình Kính Tùng hơi cúi người xuống ghé vào bên tai cô nói.
“Đúng vậy, cuối cùng cũng đã thực hiện được rồi."
Nhân sinh đã còn không còn tiếc nuối nữa rồi.
Thời gian bốn năm trôi qua cũng chỉ bằng một cái búng tay.
Ngày tốt nghiệp, bụng nhỏ của Cố Nghiên đã hơi nhô lên, cô đang mang thai một cặp song sinh.
Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp xong, Cố Nghiên lại tươi cười kéo theo Trình Kính Tùng, Mao Mao, Nhuyễn Nhuyễn, người nhà họ Tần, còn cả bà nội Cố qua để cùng nhau chụp một bức ảnh gia đình khác trong trường học.
Mỗi một người trong gia đình đều vui vẻ nở nụ cười tươi rạng rỡ.
Thời gian, dừng lại trong hình ảnh, vĩnh viễn hạnh phúc.
Năm sau, Cố Nghiên sinh hạ được hai cô công chúa nhỏ.
Cục cưng nhỏ mới sinh ra vẫn còn nhăn nheo, hai mắt nhắm chặt, bàn tay cũng đang nắm chặt thành những nắm tay nhỏ.
“Là hai bé gái."
Lúc y tá đi ra thông báo, Trình Kính Tùng cũng không lại nhìn tụi nhỏ mà chỉ lo lắng hỏi.
“Vợ tôi đâu?” Lúc nói chuyện anh còn không ngừng vươn cổ ra nhìn xung quanh phòng mổ, bộ dạng nôn nóng giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Yên tâm, mẹ con đều bình an vô sự.” Y tá mỉm cười nói: “Một lát nữa là có thể được đẩy ra."
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Nghe thấy vậy, cuối cùng Trình Kính Tùng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh giơ tay lau mồ hôi lạnh trên thái dương.
Tuy nói rằng toàn bộ quá trình sinh đẻ của Cố Nghiên đều rất nhanh rất thuận lợi nhưng khi ở bên ngoài chờ đợi anh vẫn cảm thấy sống một ngày giống như bằng một năm.
Nếu như được anh chỉ ước mình có thể lao vào trong đó thay Nghiên Nghiên chịu đựng cơn đau sinh nở này.
Nhà họ Tần và cả bà nội Cố cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Vậy mọi người bế em bé trước đi.” Cô ý tá thấy không có ai trong bọn họ tiến lên nên vội vàng bổ sung.
“Phải phải phải, đứa nhỏ, nào lại đây để bà ngoại xem cháu gái ngoan của chúng ta cái nào." Lúc này mẹ Tần mới bế hai đứa nhỏ đến cùng bà nội Cố mỗi người ôm một đứa.
“Đáng yêu quá, giống y như đúc A Nghiên khi còn nhỏ!"
Hai cục cưng nhỏ đều rất ngoan, sau khi phát ra hai tiếng nỉ non thì cũng lập tức yên lặng nép vào trong lồng n.g.ự.c người lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-207-ket.html.]
Chờ sau khi Cố Nghiên tỉnh lại thì cô đã ở phòng bệnh.
Cô vừa mở mắt đã trông thấy bên cạnh cũi có hai quả bóng nhỏ đáng yêu đang ngủ ở đó.
Nhìn vừa hồng hào lại trắng nõn, là sự tồn tại đáng yêu nhất trên thế giới này!
Khóe mắt Cố Nghiên không tự chủ được mà ươn ướt, đây là hai cục cưng nhỏ mà cô đã mang đến thế giới này sau khi chịu đựng những khó khăn về cơ thể không khỏe trong suốt mười tháng qua.
“Nghiên Nghiên, em vất vả rồi.” Trình Kính Tùng ôm cô vào trong ồng ngực, anh nhẹ nhàng an ủi vỗ về phía sau lưng cô.
Cố Nghiên duỗi tay ôm lại anh.
Tuy rằng lúc mang thai sinh con thật sự không dễ dàng nhưng ai bảo người này là anh cơ chứ!
Anh yêu cô như vậy cơ mà!
Và cô cũng yêu anh nhiều như thế!
“Anh Kính Tùng, em rất vui vẻ chịu đựng” Cố Nghiên ghé vào trong lồng n.g.ự.c anh nhẹ nhàng nói.
“Anh yêu em.” Trình Kính Tùng nhìn xuống hôn lên trán cô.
“Em cũng yêu anh"
Hai đứa nhỏ này chị cả sẽ được đặt tên là Trình Ái Cố, em gái sẽ được đặt là Trình Ái Nghiên.
Điều này nhằm thể hiện sự ân ái giữa hai vợ chồng họ.
Mấy đứa nhỏ: Ba mẹ cao thượng lấy tên của bọn con để thể hiện tình yêu!
Chờ đến khi hai đứa nhỏ đầy tháng, bộ dạng của hai đứa đã thanh tú tới mức có thể nhìn ra được tương lai nhất định sẽ là mỹ nhân.
Bởi vì là chị em song sinh khác trứng cho nên hai chị em cũng không hoàn toàn giống nhau, ban đầu vẻ ngoài khác biệt còn không lớn lắm nhưng dần dần cũng dễ dàng phân biệt hơn.
Đặc biệt là về phương diện tính cách.
Cô em gái thì thiên về mềm mại đáng yêu, tính cách bám dính người giống như một bé mèo con.
Còn chị gái lại là kiểu tùy tiện, rất thích chơi đùa.
“Rõ ràng là chị em ruột mà tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Trông thấy hai chị em đang bò tới bò lui trong phòng khách". Cố Nghiên chỉ biết bất lực mỉm cười cưng chiều nói.
“Đúng vậy” Trình Kính Tùng cũng tán đồng ý kiến này.
Nhoáng cái đã ba năm trôi qua, hiện giờ bọn họ đều đã có công ty của chính mình.
Đặc biệt là Nghiên Nghiên, cô đang chuẩn bị ra mắt thị trường và mang ra cả nước ngoài.
“Ba mẹ.” Không biết hai đứa nhỏ đã bò lại đây từ khi nào, chúng bò đến chân Cố Nghiên cọ mặt vào trong lồng n.g.ự.c của cô.
“Bọn con yêu ba mẹ."
Hai khuôn mặt ngây ngô trẻ con nói với bọn họ bằng giọng đầy mùi sữa.
Trong lòng Trình Kính Tùng và Cố Nghiên ngay lập tức bị tan chảy, hai người cũng nói: “Ba mẹ cũng vậy, ba mẹ yêu hai con"
DTV
HOÀN VĂN