Cô cũng không thể trước thời gian chạy đi nói với đối phương, chờ chút nữa cậu sẽ đột nhiên bị viêm ruột thừa, nhanh chóng đến bệnh viện khám bệnh đi, cũng đừng tới uống rượu mừng, phá hỏng tiệc vui của người khác.
Này... Sợ sẽ bị người ta coi thành bệnh tâm thần mất!
Ai sẽ vì chuyện còn không có ấn tượng, từ bỏ tiệc rượu mỹ vị?
Nhất là trong lúc thiếu mỡ và thịt viên lớn.
Đúng, sỡ dĩ vị thành niên này đau bụng, không phải do ăn đồ ăn hỏng của cô.
Mà là do viêm ruột thừa cấp tính!
DTV
Trên đường trở về, mưa phùn bay nhè nhẹ, khiến bầu không khí có vẻ càng thêm nặng nề.
Cố Nghiên vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy bầu trời âm u, bên tai truyền đến tiếng khóc của Nhị Ni.
“Chị A Nghiên, chị đừng lo, chắc chắn chuyện này không liên quan tới chị, lúc chị nấu đồ ăn khỏi nói vệ sinh bao nhiêu, sao có thể có người vì ăn đồ ăn của chị liền bị đau bụng.
Cô ấy vừa nói vừa khóc, bả vai theo đó run rẩy, xé tâm liệt phế, giống như cô ấy mới là đương sự.
Đủ có thể thấy cô ấy quan tâm đường tỷ Cổ Nghiên nhiều thế nào.
Trái tim Cố Nghiên cũng bị nắm chặt, cô dừng bước chân, giọng điệu ôn tồn khẽ khàng dỗ dành cô ấy: “Nhị Ni, không phải em bảo tin rằng đồ ăn chị làm không có vấn đề ư, sao em còn khóc?"
Nói xong, cô còn lấy khăn ra lau nước mắt cho cô ấy.
“Em...em sợ!” Nhị Ni không khống chế được mà thút thít.
Vừa nãy người kia đau trợn trắng mắt, khóe miệng còn sùi bọt mép, miễn bàn có bao nhiêu dạo người.
Cố Nghiên dở khóc dở cười xoa đầu cô ấy: “Yên tâm đi, chị sẽ không sao, em vẫn tin lời chị A Nghiên nói chứ?"
“Đương nhiên em tin rồi!” Cố Nhị Ni không chút do dự nói, nước mắt như cống xả nước cuối cùng cũng ngưng lại.
Tuy nhiên...
“Rõ ràng nên là em an ủi chị A Nghiên, sao lại ngược lại rồi!” Cố Nhị Ni ngượng ngùng xoa khăn tay đã bị cô ấy khóc dơ.
“Không sao mà.” Cố Nghiên kéo cô ấy: “Nha đầu ngốc, đi nhanh nào, dầm mưa thoải mái hả!"
“Ấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-59.html.]
Chờ khi các cô trở về đại đội Thanh Sơn, mưa phùn cơ bản đã ngừng.
“Xong rồi, đầu thôn rất nhiều người, chắc chắn vừa mới biết chuyện xảy ra. Lúc sắp đến đại dội, Cố Nhị Ni vừa nhấc đầu đã thấy rất nhiều người khoa tay Ở múa chân ra dấu ở đó.
Nhìn cũng đủ biết mọi người đã phát hiện tin tức lớn.
Cố Nghiên lại không bất ngờ, hai đại đội cách nhau gần như vậy, hơn nữa cũng có người đại đội Thanh Sơn qua uống rượu mừng, chuyện khó tránh sẽ truyền ra.
Còn họ vì thế mà đi đường vòng ư, không có khả năng!
Cô quang minh chính đại, sẽ không co đầu rụt đuôi!
“Là Cố Nghiên và Nhị Ni về!"
Đúng như dự đoán, mọi người đang bàn tán về các CÔ.
Này không sao, chờ khi hai người đi tới, mọi người vội vàng vây đến.
“A Nghiên, đồ ăn của cô thực sự làm người ta ăn vô bị bệnh hả?"
“Là bệnh gì vậy, cụ thể là chuyện gì?"
“Cô nói cho bọn tôi đi, không chừng bọn tôi có thể phân tích giúp cô, nghĩ kế cho cô!"
“Đúng thế, có thể vấn đề căn bản không phải là cô, trời biết được trước khi anh ta ăn đồ ăn cô nấu đã ăn qua cái gì."
Mọi người mồm năm miệng bảy truy vấn, tuy đa số để thỏa mãn lòng tò mò, nhưng cũng có người là quan tâm thật.
Tất nhiên, cũng có người cười trên đau khổ của người khác.
“Ha, dù trước đó anh ta ăn đồ khác, thì sao lúc đó không đau, cố tình đến lúc ăn tiệc mới đau, tôi lại thấy cô ta không thoát khỏi liên quan đâu. Giọng nói chanh chua của Cố Nguyệt truyền rõ vào lỗ tai Cố Nghiên.
Từ lúc Cố Nguyệt và Triệu Kiến Minh đính hôn, từ đầu đến cuối cô ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện vị hôn phu nhớ mãi không quên Cố Nghiên.
Vốn trước kia tình cảm chị em đã không nhiều, bây giờ sớm đã hết.
“Lỡ như thực sự xảy ra mạng người thì làm sao?"
Dáng vẻ Cố Nguyệt trông thì lo lắng, thực ra trong mắt toàn là cay nghiệt và vui mừng.
Cô ta còn mong vậy thật!