“Nghiên Nghiên, em đừng khóc!” Nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô gái, Trình Kính Tùng - người vừa rồi vẫn còn tràn đầy khí thế, trong nháy mắt đã luống cuống: “Em không cần phải sợ, dù có chuyện gì, anh đều sẽ bảo vệ cho em.
Anh rất sợ lại làm cô sợ, giọng nói cũng nhẹ nhàng.
Nghiên Nghiên nức nở gật đầu, trong lòng lại xúc động không rõ.
“Được, cậu thanh cao, anh muốn gánh tội giúp cô ta, đợi lúc ấy chúng tôi sẽ tìm anh tính sổ!” Bà cụ nhà họ Văn chỉ vào mũi anh mà mắng chửi.
“Bà quá khích cái gì, bà muốn tìm ai tính sổ!” Lúc này, Nhị Thuận vừa đến nghe thấy câu nói này, lập tức tức giận đẩy đám người ra và đi vào.
Anh ấy cũng chỉ vào mũi bà ta nói: “Tôi cho bà biết, con trai bà nào phải ăn tiệc ăn phải đồ hỏng, rõ ràng là bị viêm ruột thừa cấp tính mà thôi"
Thì ra chuyện này là đội trưởng Nhị Thuận thông báo cho Trình Kính Tùng, còn căn dặn anh, đến bệnh viện nghe ngóng tin tức trước.
Chuyện này không thăm dò thì không biết, một khi đã thăm dò...
Chết tiệt, chỉ là viêm ruột thừa nghiêm cấp tính mà thôi!
Ăn thức ăn của chị dâu, thì có liên quan cái rắm gì.
“Thế thôi hả?"
Nghe vậy, các xã viên và người nhà họ Văn vây xem đều bị sốc.
Có dốt đặc cán mai thì họ cũng biết viêm ruột thừa và ăn đồ ăn hỏng là hai chuyện khác nhau!
“Chứ sao nữa. Nhị Thuận tâm tình không tốt, người nào người nấy còn hứng thú hóng cái chuyện không có gì to tát này.
“Sao có thể như vậy được, chẳng phải nói là tim ngừng đập rồi, tình hình nghiêm trọng như vậy chỉ là do một vết viêm ruột thừa thôi sao?” Người nhà họ Văn còn truy hỏi đến cùng không chịu từ bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-64.html.]
“Sao lại không thể, đó là vì đau quá dữ dội, nên mới đột nhiên bị choáng, dẫn đến tim ngừng đập. Tiếp lời là thím Tiền, những điều này đều là sự việc sau đó bác sĩ nói với thím ấy.
Lúc này, thím ấy mặt nghiêm nghị bước nhanh tới.
Vốn dĩ thím ấy là đến nói với Cố Nghiên, chuyện này không liên quan gì đến cô, kết quả là nghe nói người nhà họ Văn đã tìm gây rắc rối với Cố Nghiên trước, còn hại Cố Nghiên cắt đứt quan hệ với người nhà.
Suýt nữa làm thím ấy tức chết!
Cho nên ngay cả người thân, thím Tiền bây giờ cũng không có sắc mặt hòa nhã với họ: “Cũng không biết mấy người đang làm ầm ĩ cái gì, còn chưa làm rõ ràng đã đến tìm người ta đền tiền, nực cười thật đấy!"
“Chuyện này thực sự không liên quan đến thức ăn mà nha đầu hèn hạ kia làm?” Não bà nội Văn như bị kẹt vậy, đã nói đi nói lại rồi, kết quả bà ta vẫn còn muốn hỏi.
DTV
“Chắc chắn là không liên quan a!” Viêm ruột thừa chứ không phải viêm dạ dày!” Thím Tiền tức giận nói: “Còn nữa, một cô gái tốt như vậy sao có thể từ miệng bà liền biến thành nha đầu hèn hạ rồi"
Bà nội Văn vốn dĩ là cái đồ không nói lý lẽ, đương nhiên không cảm thấy gọi như vậy có vấn đề gì.
“Đúng rồi, con trai bà làm phẫu thuật, tôi còn ứng tạm trước ba mươi tệ, bây giờ mấy người trả tiền cho tôi đi, tôi đỡ phải đến tìm mấy người một lần nữa. Vốn dĩ nhìn vào thân phận người thân, thím Tiền không muốn ở nơi công cộng mà đòi tiền khiến cô ấy mất mặt.
Nhưng bây giờ cô ấy thay đổi chủ kiến rồi!
Cô ấy đã nhìn Trình Kính Tùng từ nhỏ đến lớn, Cố Nghiên lại là vợ tương lai của anh, cô ấy mới không vì họ hàng xa không biết xấu hổ mà mạo phạm láng giềng gần.
“Trả tiền nhanh lên!” Thím Tiền không kiên nhẫn thúc giục.
Bà nội Văn nghẹn lời, nào muốn bỏ tiền túi, nếu bà ta nói đã ứng rồi thì cứ ứng tiếp đi, người thân với nhau, phải đến mức đó?
Nhưng bây giờ nhiều cặp mặt nhìn chằm chằm vào bà ta như vậy, bà ta không thể không cần mặt mũi, chỉ có thể miễn cưỡng trả tiền.
“Không phải chỉ là một ít tiền thôi sao, ai còn có thể quỵt tiền của cô?” Bà nội Văn một mặt căm giận.