Tất nhiên cũng chỉ có Cố Nghiên biết rõ, trong chăn còn có một chiếc sưởi tay làm chai truyền dịch.
"Tao làm sao có thể lạnh, một chút tao cũng không lạnh!" Cố Nguyệt nhất định rất mất mặt, cô ta rõ ràng đã lạnh đến mức run lên, nhưng vẫn cắn chặt răng không chịu buông.
“Ừm ừm ừm.” Cố Nghiên gật đầu qua quýt, cầm lấy bình nước ấm, hít một hơi rồi nhẹ nhàng nói.
“Nóng quá, Trình Kính Tùng anh cũng đáng ghét ghê, sao anh ân cần thế!"
Này đơn giản như thể được hời thì khoe ra vậy.
Nhưng cũng để cho mọi người xung quanh biết, con người Trình Kính Tùng nghèo là thật, nhưng người ta biết ân cần quan tâm.
Nhà gái có ai mà không muốn có một người chồng đối xử tỉ mỉ chu đáo từng li từng tí với mình chứ.
Khuôn mặt Cố Nguyệt sắp tức đến biến dạng.
Đáy lòng Triệu Kiến Minh cũng thấy tắc nghẽn, con tiện nhân này, hắn sẽ không để cô yên thân đâu.
Trong cơn gió lạnh đến buốt người, Trình Kính Tùng tràn đầy ý cười kéo tân nương của anh về nhà.
Mà Cố Nghiên cũng không lạnh chút nào, trong lòng chỉ thấy ngọt ngào ấm áp.
Nhưng Cố Nguyệt không giống vậy, dọc đường vì lạnh cứ run rẩy.
Bởi vì lạnh đến mức kích thích đến dạ dày, thế nên vừa đến Triệu gia đã nôn một trận. Khiến khách khứa cười ra nước mắt, làm mất mặt Triệu gia.
Khi đó sắc mặt mẹ Triệu và cha Triệu khỏi phải nói có bao nhiêu đặc sắc.
“Đồ vô dụng!"
Triệu Kiến Minh nhìn bộ dạng trắng bợt, yếu ớt lại vừa dữ tợn, trong lòng không khỏi ghét bỏ.
Hốc mắt Cố Nguyệt vì uỷ khuất mà đầy nước mắt, dè dặt xin lỗi.
Triệu Kiến Minh tuy rằng không thích cô ta lắm, nhưng cũng không đến mức khiến cô ta mất mặt giữa đám đông, chỉ an ủi vài câu đã thôi.
Còn Cố Nghiên bên này đã thuận lợi, suôn sẻ về đến nhà.
“Chị dâu mới về đến rồi!"
Xe đẩy chỉ vừa dừng ở trước cửa Trình gia, bên tai Cố Nghiên vang lên tiếng non nớt của tré con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-78.html.]
“Em gái, chị dâu đã bước vào cửa rồi, chúng ta mau ra đón chị ấy đi!"
Cố Nghiên vừa ngẩng đầu đã thấy một cậu nhóc tỳ, vừa hét vào trong phòng, vừa chạy đến trước mặt cô trước.
“Chị dâu.” Vừa nhìn vào đôi mắt đang cười của Cố Nghiên, mặt cậu bé nháy mắt đỏ bừng, ngượng ngùng kêu lên, vặn vẹo ngón tay.
Chị dâu này xinh quá!
Còn xinh hơn hoa đào mùa xuân nữa!
Khó trách mọi người đều nói anh trai không xứng với chị dâu mới, mới đầu cậu còn ấm ức không tin, nhưng bây giờ xem ra, chuyện thật sự là như vậy.
Ôi chao, lỡ như giống người ta nói, anh trai không giữ được chị dâu thì làm sao đây?
DTV
Lo cho anh c.h.ế.t được!
Lần này cậu bé vừa mừng vừa lo, vẻ mặt không phải nói có bao nhiêu đặc sắc.
Ai cũng không biết được nội tâm cậu nhóc này sẽ phong phú đến như vậy.
Trình Kính Tùng lên tiếng giới thiệu cho cô:”Nghiên Nghiên, đây là em trai anh, Mao Mao “Đó là em gái anh, Nhuyễn Nhuyễn Anh chỉ vào cô bé đang từ trong nhà đi ra.
"Chào hai đứa." Cố Nghiên tự nhiên mà hào phóng chào hỏi hai đứa trẻ, hai bên môi có lúm đồng tiền.
“Chào chị dâu!” Hai nhóc tỳ đứng thành một hàng, đồng thanh kêu lên.
Sau đó, như thể vừa nhớ ra điều gì, bổ sung nói:”Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta rải hoa cho chị dâu đi, hoan nghênh chị dâu vào nhà!"
Nói là rải hoa nhưng thực chất đó chỉ là những tấm sequins nhiều màu sắc.
Đây là do hai nhóc tỳ lén tiết kiệm mua được ở hợp tác xã, chỉ vì muốn gây được ấn tượng với chị dâu mới này.
Hết cách rồi, ai bảo bọn họ là gánh nặng nhỏ của gia đình này chứ, tự nhiên phải lấy lòng bà chủ thôi!
"Ừm!"
Nhuyễn Nhuyễn ngượng ngùng gật đầu.
"Chúc anh trai và chị dâu tân hôn vui vẻ, trăm năm hoà hợp, sớm sinh quý tử!!"
Khi hai chiếc bánh bao nhỏ giơ tay lên, tấm phim sặc sỡ lập tức bao trùm đôi vợ chồng trẻ Cố Nghiên, phản chiếu những hình ảnh rực rỡ.