Chỉ cần Trình Kính Tùng còn thở, anh sẽ không để bất kỳ ai có thể giương oai với vợ mình "Nghiên Nghiên, anh sẽ cố gắng hết sức để gia đình này ngày càng tốt hơn, cho em một cuộc sống tốt đẹp!" Sau đó anh lại nhiệt tình bổ sung thêm.
Thậm chí anh đã làm được điều khó khăn nhất trên thế giới... cưới được Nghiên Nghiên, đều đã làm được rồi, vậy còn điều gì có thể làm khó được anh chứ?
"Em biết, anh có thể làm được." Cố Nghiên ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt của anh, khẳng định gật đầu, trong mắt đều là ý cổ vũ cho anh.
Nụ cười của cô rực rỡ chói mắt, đến mức Trình Kính Tùng không nhịn được đỏ mặt, trong đầu luôn không kìm chế được nghĩ đến những điều không đúng đắn.
Ấy, anh thật là không biết xấu hổ, lại có loại ý nghĩ này!
Để khiến mình tỉnh táo lại, anh đứng dậy khỏi ghế.
"Nghiên Nghiên, vậy em nghỉ ngơi trước đi, anh đi ra ngoài chuẩn bị cho tiệc rượu, lát nữa bọn Nhị Thuận sẽ tới."
“Được.” Cố Nghiên gật đầu, vừa lúc định đi vào phòng, lại phát hiện: “Chờ đã, bát này sao anh không ǎn?"
DTV
“Anh thật sự không đói bụng, để dành thành bữa khuya cho em đi.” Trình Kính Tùng vừa nói vừa nhanh chóng bưng bát súp thịt vào bếp, giống như là sợ cô sẽ ép mình ăn.
Thịt, vật quý giá như vậy, làm sao anh nỡ ăn!
Nói cho cùng, đây đều là do cái nghèo gây nên.
Cố Nghiên nhìn bóng lưng của anh, thầm nghĩ, đã đến lúc kiếm tiền rồi.
Buổi trưa chỉ có một bàn tiệc cưới, ở ngay tại căn phòng vừa rồi.
Trước đây ba mẹ của nhà họ Trình đều là người từ bên ngoài đến, ở chỗ này cũng không có được mấy người họ hàng, bây giờ người đến dự là một số gia đình thân thiết với Trình Kính Tùng, chẳng hạn như thím Tiền, đám người Nhị Thuận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-82.html.]
Mọi người đều biết nhà họ Trình có hoàn cảnh khó khăn, nên hầu hết các món ăn trong bữa tiệc đều do họ mang từ nhà đến, Trình Kính Tùng chỉ chuẩn bị một số loại rau rừng, bánh bao không nhân, cơm lúa miến khoai lang, và hai cân rượu mà thôi.
Trong số đó thím Tiền mang theo một con cá, Nhị Thuận thì mang đến một đĩa thịt kho tàu.
Như này mới miễn cưỡng góp đủ thành một bàn tiệc.
"Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều, sau này dù có chỗ nào cần đến Trình Kính Tùng tôi đây, tôi sẽ không từ chối." Trình Kính Tùng không khỏi lại cảm thấy xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch của mình, nhưng lần này không cảm thấy tự ti, bởi vì anh tin mình nhất định sẽ có một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.
Mà động lực cho tất cả những điều này, đều đến từ cô gái yêu dấu của anh... Nghiên Nghiên!
"Chết tiệt, chúng ta có phải người ngoài đâu, cậu còn khách khí như vậy làm gì" Mọi người nhao nhao lên tiếng.
Thím Tiền đứng dậy nói: "Kính Tùng à, thím đến đây để chúc mừng đám cưới của cháu, cháu phải đối xử tốt với A Nghiên đấy biết không... Ôi, xem thím lại nhiều lời này, Kính Tùng của chúng ta sao có thể không biết thương vợ cơ chứ!"
Thím ấy đột nhiên thay đổi ý khác, là bởi vì nhìn thấy Trình Kính Tùng đang cầm bát đĩa sạch, gắp một ít thức ăn.
Dù anh không nói, thì ai cũng biết anh đang có ý định giữ lại vợ.
“Cháu nghĩ Nghiên Nghiên cũng có thể ăn một chút Anh ngu ngơ gãi gãi đầu, mặc dù biết làm như vậy sẽ rất mất mặt.
Nhưng vừa nghĩ đến Cố Nghiên làm cô dâu cả ngày dài, cả ngày đều phải đợi ở trong phòng tân hôn, căn bản không có chỗ ăn cơm.
Mà anh lại đang ở đây ăn một mình, lương tâm của anh làm sao có thể cảm thấy dễ chịu.
“Không có việc gì không có việc gì, chúng ta có phải người ngoài đâu, cậu cứ việc để dành cho A Nghiên đi. Mọi người nào có để ý, để anh tùy ý gắp đồ.
Có trời mới biết trước đây bọn họ lo lắng gần chết, thấy sắp hai mươi lăm tuổi rồi, người bằng tuổi đứa con đã có thể đi mua xì dầu rồi, anh vẫn còn độc thân.
Bây giờ anh có thể kết hôn mọi người đều cảm tạ trời đất, nào có tính toán đến mấy thứ này, nếu thật sự tính toán, thì bọn họ đã không mang đồ ăn từ trong nhà đến.