Hiện giờ bọn chúng còn dùng gậy ông đập lưng ông nữa là.
Dĩ nhiên Cố Nghiên thể hiểu những suy nghĩ trong đầu hai đứa nhỏ.
Cô nửa quỳ mặt lũ trẻ, kiên nhẫn giải thích: "Nếu đem tới cho các bạn ăn thử thì các bạn mùi vị que cay thật thơm ngon thế nào, thể khiến các bạn xin cha mang đồ tới đổi lấy món ăn của chị chứ?"
"Nhìn qua thì tưởng chúng đang chịu thiệt, nhưng thật chúng mới là chiến thắng đó!
"Các em thử nghĩ xem, đến lúc đó chỉ là một truyền mười mà là mười truyền trăm, danh tiếng món que cay của tụi lan truyền khắp nơi ?" Cố Nghiên phân tích rõ ràng cho bọn trẻ.
"Thế thì chẳng sẽ càng nhiều tìm đến chúng hơn ?"
"Đơn giản mà thì việc gọi là hang cọp, bắt cọp!" Cuối cùng, Cố Nghiên chốt bằng một câu hỏi: "Vậy bây giờ các em vẫn còn cảm thấy cho ăn là chuyện lỗ vốn chứ?"
"Không ạ, ạ." Hai đứa bé vội vàng lắc đầu, cả hai đều là những đứa nhỏ vô cùng thông minh, đương nhiên thể hiểu nhanh.
"Chị dâu, chị yên tâm, bọn em đảm bảo sẽ thành nhiệm vụ!" Sau đó hai đứa trẻ đồng thanh hứa.
"Chị dâu tin tưởng các em, các em chắc chắn sẽ !" Cố Nghiên xoa xoa hai cái đầu nhỏ nhiệt tình cổ vũ chúng.
Sự tín nhiệm trong mắt Cố Nghiên lập tức khiến niềm tin của hai đứa trẻ tăng lên gấp bội phần, vẻ mặt sáng bừng hào hứng thử sức, tựa như chỉ tiếc thể bỏ cả bữa trưa nhanh nhanh chóng chóng ngoài quảng cáo que cay của bọn họ.
DTV
"Trước mắt cần vội , cứ cơm nước xong xuôi tính tiếp." Cố Nghiên kéo hai đứa nhỏ tâm trí bay , đặt chúng xuống bàn.
Chờ khi ăn cơm trưa xong, những xã viên của Đại đội Hồng Dương liền thấy ở đầu thôn xuất hiện một cảnh tượng thế .
Bảy tám đứa trẻ con đang đồng loạt vây quanh hai em nhà Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-96.html.]
Bọn họ vốn tưởng rằng lũ trẻ mới xảy cãi vã ồn ào sắp sửa lao đánh , đang định qua can ngăn, mà cuối cùng thì...
"Mao Mao, các ăn cái gì , ngửi thơm thế?" Một trong mấy đứa trẻ mặt lên tiếng lòng của thể xã viên.
"Cái gọi là que cay!" Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn cô lập giữa đám trẻ con, bây giờ giống như trung tâm đầu tiên " vây quanh trăng".
Hai em cùng hất cằm thật cao, kiêu ngạo : "Thế nào, ăn thử bao giờ ?"
"Chưa từng từng" Lũ trẻ vội vàng lắc đầu liên tục như lắc trống.
Đâu chỉ là từng ăn thử, ngay cả bọn chúng cũng từng tới.
"Ồ, thì đáng tiếc thật đấy!" Mao Mao kìm nổi tặc lưỡi hai tiếng, giống như cảm thấy tiếc nuối sâu sắc chúng nó.
"Thế thì các que cay ngon đến mức nào chứ!"
Nói xong, bọn trẻ con chỉ thấy hai em vươn đầu lưỡi , chầm chậm đưa que cay miệng, đó phát âm thanh chóp chép thỏa mãn hài lòng.
Trên gương mặt chúng in đầy dáng vẻ say mê hưởng thụ, giống như bất cứ lúc nào cũng thể sáng tác một bài đào hoa nguyên ký [1].
[1] Đào hoa nguyên ký: một trong những sáng tác thời Tây Tấn nổi tiếng của Đào Tiềm, danh sĩ trong lịch sử văn học cổ điển Trung Quốc, miêu tả nên một khung cảnh xã hội lý tưởng và lấy ý phản kháng hiện thực xã hội.
Đấy là thời còn mạng với các đoạn phim ngắn, chứ nếu mà cảnh , chắc chắn hiệu quả sẽ vô cùng náo nhiệt, độ hot bùng nổ theo từng phút, đạt danh hiệu "thiếu nhi đỉnh nhất".
Diễn xuất quá xịn!