Có tiếp: “Cô xem phụ nữ thành phố cũng thật là, cô ở thành phố tìm đối tượng nào thích hợp ? Sao đồng ý gả cho Giang Kiến Hải để trở thành kế của ba đứa nhỏ như chứ? Nghe trong thành phố cũng công việc, bình thường thật.”
Hồng Đào tiếp: “Sao bình thường, công nhân thể thể diện bằng vợ Xưởng trưởng ? Vất vả việc thể khiến thoải mái ? Cũng là thèm khát công việc của Giang Kiến Hải. Nghe bố phụ nữ sống c.h.ế.t cũng đồng ý, cho kết hôn cùng đàn ông ba kết hôn đó, càng cô kế của ba đứa nhỏ, kết quả phụ nữ cãi với gia đình , dám lĩnh giấy kết hôn với Giang Kiến Hải. Nhà cô còn xa, nếu nhà mà xa như thế, việc gì về nhà đẻ cũng khó.”
Có thợ thêu ngạc nhiên: “Ai da, thật giả thế, cô nhiều ?”
Hồng Đào đầu liếc cô một cái, đó cúi đầu tiếp tục thêu đai lưng của : “Lý Quế Mai cả ngày ngoài chửi mắng, ngọn nguồn thế nào cũng rõ ràng. Người con dâu bà bà mắng chửi thậm tệ ở đại đội Cam Hà, cái gì mà bản rẻ mạt đưa đến tận miệng, gả cho con trai bà , dám mặt dày lên mặt với con trai bà . Nói cái gì mà ỷ là thành phố, còn già mồm cãi láo.”
“ là trò , lúc còn về, cả ngày con trai bà cưới vợ trong thành phố, đến Tết sẽ dẫn về, vô cùng. Bây giờ mới đưa về mấy ngày, thành như .”
“Haizz, một cái đại đội, thật Lý Quế Mai khó đối phó như , bây giờ xem , đúng là thể ở chung với khác , nếu gặp chồng như , quả thật cũng ho gì, còn cách nào khác là đợi bà chết.”“Người phụ nữ rõ ràng là gặp Giang Kiến Hải lúc công tác cho nên mới tiến đến, cũng ho gì. Hơn nữa cô là ăn chay ? Cô căn bản cho Lý Quế Mai dễ chịu, tính tình nóng nảy, xem ai gì. Giang Kiến Hải cũng ho gì, giữa vợ và , bênh sợ ngoài mắng là đồ bất hiếu, vợ quên . Không bảo vệ vợ, vợ cãi với , chỉ , cãi đến đập phá đồ đạc. Nghe xong một trận, tình trạng Giang Kiến Hải cũng , như , thêm vợ như , đúng là nghiệp chướng mà.”
Ninh Hương im lặng thêu, tham gia bất kỳ đề tài nào. việc liên quan đến nhà họ Giang , cô vẫn tất cả lỗ tai, đến cuối cùng nhịn mà nhạo một chút.
Biết Giang Kiến Hải lắm, cô yên tâm.
Đời Giang Kiến Hải chỉ còn một điều tiếc nuối, đời chúc sống trong tổ ong vò vẽ mà hối hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-114.html.]
Chạng vạng tối, mặt trời xuống núi, Ninh Hương cầm đồ thêu thùa của cùng các thợ may đưa đồ, cùng khoá xưởng thêu về nhà. Sau đó, khi ngang qua đội sản xuất thứ hai thì gặp Ninh Lan mà lâu gặp .
Lần thấy cô là lúc cô trộm trứng gà trong nhà đến cung tiêu xã để đổi tiền. Lúc thần sắc cô lén la lén lút, thấy Ninh Hương liền đem giỏ trứng gà giấu lưng.
Ninh Hương đến bây giờ cũng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên chuyện cô ăn trộm trứng gà , chuyện khi Hồ Tú Liên đánh với Triệu Thái Tú một trận liền giải quyết gì, bất kỳ cái gì diễn tiếp.
Lần nữa mặt đối mặt gặp , tia sáng còn sót của trời chiều mà thấy rõ mặt .
So với đó, dáng vẻ Ninh Lan quả thực đổi. Cô đen gầy, làn da cũng thô ráp, quần áo dính bùn đất rong rêu, còn đeo một cái sọt và xách gánh một cây búa.
Khoảnh khắc thấy Ninh Hương, ánh mắt cô vội tối , đồng thời cả khuôn mặt phủ đầy sự lạnh lẽo.
Ninh Hương chỉ coi như thấy cô , lướt qua bên cạnh cô thẳng về nhà.
Kết quả hai bước thấy Ninh Lan ở phía trầm giọng : “Ninh A Hương, thấy hiện tại biến thành bộ dạng , chị vui vẻ lắm đúng ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô mỗi ngày theo cha bắt đầu việc kiếm công điểm, các loại công việc cực nhọc, nào là xúc đất gánh đất cát. Chỉ mới một tháng ngắn ngủi mà cả chịu cực khổ đến nỗi còn dáng vẻ của con gái nữa.