Đứng gương dáng một hồi, cô nghĩ tới cái gì, xoay hỏi Giang Kiến Hải: “Vừa gì với ? Oan ức mà , là đang cáo trạng em với ?”
Nhắc đến việc liền chút chẳng vui vẻ gì, Giang Kiến Hải hít sâu, Lưu Doanh : “Lưu Doanh, bà là , em đối xử với bà một chút, chúng đều vui vẻ ?”
Ý miệng Lưu Doanh lập tức biến mất, lấy khăn lụa xuống: “Em đối xử với bà gì ? Chuyện gì cũng , cái gì cũng trách móc. Bà cái gì cũng tin? Không thì tìm hàng xóm hỏi thử xem, ai uất ức nhiều hơn.”
Việc mà còn thêm gì nữa chắc sẽ cãi . Giang Kiến Hải về đến cãi với Lưu Doanh, hoặc là trở về cũng để cãi , cho nên hít một , : “Trước những chuyện .”
Lưu Doanh cũng thức thời, tiếp tục tranh luận với nữa. Yên bận rộn ăn xong cơm tối, cả nhà cùng ăn bánh thanh đoàn, radio, chuyện phiếm. Lưu Doanh lúc cũng một phòng nhưng cũng chỉ cắn hạt dưa răng rắc mà lời nào.
Trò chuyện đến khi Lý Quế Mai buồn ngủ, cả nhà mới mỗi đánh răng rửa mặt về phòng ngủ.
Giang Kiến Hải và Lưu Doanh lượt rửa mặt xong phòng lên giường, đó Lưu Doanh mới lên giường liền Giang Kiến Hải một tay ôm eo kéo qua. Hơn một tháng gặp, tóm cũng chút nhu cầu sinh lý.
Kết quả một tay Lưu Doanh đè tay của Giang Kiến Hải: “Một cái khăn lụa liền lừa gạt qua ? Sự tình còn xong .”
Ngay lúc Giang Kiến Hải đang hào hứng nên cũng dừng , chỉ qua loa : “Chuyện gì ngày mai .”
Lưu Doanh khăng khăng : “Không rõ ràng thì đừng động em!”
Giang Kiến Hải thấy Lưu Doanh phát cáu thế liền lộ vẻ mặt hung dữ, trong nháy mắt tất cả hào hứng đều dập tắt, dậy đầu giường, nhíu mày, hồi lâu mới cô một câu: “Lưu Doanh, một tháng mới trở về một , em thế là hứng thú đấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-128.html.]
Lưu Doanh xuống: “Anh cũng một tháng mới trở về , một lời tự chạy tới trong thành, thấy thú vị ? Trở về đến cả một câu xin cũng , hỏi em ở nhà sống , chỉ quan tâm em bắt nạt , một bên ngoài như em gả đến đây, xem em thể bắt nạt ai? Hơn nữa, hơn một tháng đến một phân tiền cũng gửi về cho em, ý gì?”
Giang Kiến Hải hít sâu, xoa xoa mi tâm, đó về phía Lưu Doanh: “Anh mua khăn lụa cho em, em cái khăn giá bao nhiêu tiền ? Có thể thấy thì nhận? Em khó khăn lắm mới thuyền nửa ngày trở về một chuyến, em thể thế đúng ? Tiền gửi cho , em xài thì tìm bà xin là , chuyện gì lớn .”
Lưu Doanh nhíu mày: “Vì gửi cho em?”
Cô vẫn luôn đợi gửi tiền về, kết quả một phân tiền cũng đợi . Cô rảnh rỗi sẽ mua đồ cho Giang Ngạn Giang Nguyên cùng Giang Hân, tiền tiêu đều là tiền của . Mà tiền trong tay của cô đều là tiền chết, dùng một xu liền mất một xu.
Giang Kiến Hải cũng cô nghĩ thế nào, giải thích từng câu từng chữ: “Bà là , còn c.h.ế.t , kiếm tiền gửi về nhà gửi cho bà thì gửi cho ai hả? Em xài tiền thì tìm bà xin là .”
Trong lòng Lưu Doanh ấm ức: “Em hỏi xin thì bà sẽ cho ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Kiến Hải thật sự hiểu rõ: “Em dùng tiền đàng hoàng, bà cho?”
Lưu Doanh lạnh mặt: “Anh thật là thế nào đúng ?”
Nghe loại lời , Giang Kiến Hải phiền, ép tiếng đè nén âm lượng: “Anh ! Anh hiểu hơn em, cho nên cần em hết đến khác với bà là thế nào! Anh suốt ngày em như , em vui ?!”
Anh hít sâu một : “Thật đó, Lưu Doanh, nếu em cứ một mực như , loạn gây mâu thuẫn thì trong lòng thoải mái, một tháng gặp một cũng cãi , tất cả đều là những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi , những ngày thế cũng sống nổi. Anh thật nghĩ , em gả cho là vì cái gì, là vì tra tấn ?”
Lưu Doanh xiết chặt ngón tay trừng mắt, giọng vô cùng hăng: “Giang Kiến Hải, đến cùng là ai tra tấn ai hả? Em gả cho chính là vì hầu hạ ? Ba đứa con em thể nuôi, nhưng dựa cái gì hầu hạ hả?”