Ninh Hương gọi một tiếng Phùng sư tỷ cũng coi như là thừa nhận mối quan hệ sư đồ với Châu Văn Kiết, thật Châu Văn Kiết cũng quan tâm đến cái mối quan hệ lắm, chỉ cần bà gặp yêu thích, mặc kệ cái mối quan hệ thì bà cũng đồng ý dạy.
Đặc biệt khi thấy khác thích học thể hiểu ý của bà học hành nên cũng cảm thấy mãn nguyện.
Vì khi bà thấy cái thắt lưng do Ninh Hương may thì nghĩ thể chôn vùi tài năng của một tú nương ưu tú như thế.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ Ninh Hương trông cũng chịu khó theo bà học tập nhưng bà vẫn hỏi thêm Ninh Hương một câu: “Tất nhiên cô cũng thể ép buộc, nếu trò theo cô học thì sẽ tốn của trò ít thời gian, dù gì cũng bỏ nhiều công sức mới thể học , về chuyện trò vấn đề gì ?”
Chuyện vấn đề gì chứ, cho dù một ngày hai mươi bốn tiếng cô ở trạm thêu theo bà học thêu thì cô cũng đồng ý, cô chỉ sợ thời gian học đủ dài nên thể học hành nhiều hơn.
Vì Ninh Hương trả lời một cách hề do dự: “Thầy thêu, trò vấn đề gì cả, những thứ khác trò nhưng thời gian thì trò nhiều lắm, bất kể thời gian bất cứ lúc nào trò cũng thể qua đây.”
Cái thái độ của cô khiến Châu Văn Kiết hài lòng, rằng ai cũng đồng ý tiêu tốn quá nhiều thời gian những việc khô khan như thế , thể gặp một thật sự yêu thích với việc thêu thùa thật sự dễ dàng chút nào.
Châu Văn Kiết nở nụ : “Được, sáng mai trò hãy trực tiếp qua đây, tới thời gian cuối năm thì thời gian buổi chiều hãy đến việc ở trạm thêu, khi thời gian rảnh cô sẽ dạy cho con, con cứ học theo, nếu như vấn đề gì con hãy trực tiếp hỏi cô là .”
Ninh Hương vội vàng gật đầu: “Vâng, thưa cô.”
Nói xong Châu Văn Kiết cũng chuyện lâu với Ninh Hương và trạm trưởng Trần nữa, bà nhanh chóng dậy và đưa Phùng Tiểu Quyên chuyện bận rộn khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-134.html.]
Sau khi khỏi phòng thêu, Châu Văn Kiết liền với Phùng Tiểu Quyên: “Vừa nãy con như thế là , cô cần cho con , nghề thêu thùa tay nghề giấu kín mà mở cửa chào đón tất cả , chỉ cần chịu học hành càng ngày càng nhiều, thợ thêu ưu tú càng ngày càng nhiều thì sẽ thể thêu càng nhiều thứ hơn nữa, như thế mới càng ngày càng nhiều thích sản phẩm thêu thùa của Trung Quốc chúng , cũng thể khiến ngành nghề truyền thụ xuống.”
Phùng Tiểu Quyên khẽ mím môi: “Con sư phụ, con sai .”
Bởi vì trong suốt thời gian Châu Văn Kiết dẫn dắt Phùng Tiểu Quyên cũng chủ động nhận những tử khác mà chỉ tập trung huấn luyện tập thể, vì nãy khi cô Châu Văn Kiết thật là thu nhận Ninh Hương tử thì trong lòng thật sự một chút vui lắm, dù thì vốn dĩ sư phụ là của một cô mà.
mà cô cũng thực sự sợ Châu Văn Kiết nhận tử quá qua loa và tốn thời gian một thợ thêu đáng giá, nhưng mà khi cô thấy bản lĩnh thật sự của Ninh Hương thì cô nhanh chóng tâm phục khẩu phục chút nghi ngờ, vả còn chút ngại ngùng. Châu Văn Kiết cô là đứa trẻ lời, chỉ dạy dỗ vài câu liền nhiều lời nữa, bà đầu qua Phùng Tiểu Quyên một cái hỏi cô : “Con cảm thấy A Hương như thế nào?
Tâm thế của Phùng Tiểu Quyên bây giờ bình tĩnh trở , nghĩ một chút : “Tay nghề thêu thùa của cô lợi hại, tốc độ tay cũng nhanh, đối với hình thể và cách phối màu vân vân cũng lợi hại, liền tốn nhiều công sức.”
Châu Văn Kiết gật gật đầu: “Sau con và cô cùng học thêu thùa, cùng học hỏi những điểm của .”
Phùng Tiểu Quyên lời: “Vâng, sư phụ.”
Ninh Hương ở phòng thêu thấy Châu Văn Kiết và Phùng Tiểu Quyên ngoài, cô mở bàn tay mới phát hiện trong lòng bàn tay là mồ hôi, trạm trưởng Trần bên cạnh cô và với cô: “Cơ hội hiếm đấy, đây là tay nghề chân truyền của đại sư, ai cũng cơ hội , cố gắng học đấy.”
Ninh Hương gập ngón tay và trạm trưởng Trần gật đầu: “Ừ!”
Sau đó cô đó trạm trưởng Trần hàn huyên vài câu, đó đeo chiếc cặp màu vàng về nhà, bởi vì tâm trạng một chút hưng phấn nên đường cô cứ lẩm bẩm hát hò, lâu lâu nhẹ nhàng nhún nhún chân.