Cô vốn dĩ kiên nhẫn, thích Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân, bởi vì cốt truyện trong tiểu thuyết mà cố ý chút kiên nhẫn nhưng sớm cho mất hết.
Cho dù ba đứa nhỏ thể đạt thành công lớn, bây giờ cô cũng kiên nhẫn nữa!
Hôm nay cô vốn dĩ bởi vì Giang Kiến Hải lừa mà khó chịu, hoài nghi ngoài gì đó, khi trở về trong lòng vẫn luôn nghẹn tức, ai Giang Hân tới chọc cô , dùng thái độ sai bảo kêu cô ngoài mua bánh đại phương ăn.
Cô thật sự phiền, bảo Giang Hân tránh để cô yên tĩnh một lát, kết quả Giang Hân giở tính khí lóc om sòm với cô , túm quần áo cô , lớn tiếng kêu gào đòi cô mua bánh đại phương, nếu cô mua, sẽ bảo cha nó về đánh c.h.ế.t cô , đuổi cô .
Lưu Doanh thật sự sắp phiền mà bùng nổ, thuận tay đẩy nó một cái, đó nó liền lăn long lóc đ.â.m ghế. Sau đó nữa Lưu Doanh còn kịp phản ứng, Giang Ngạn như điên , đưa đầu tới đụng cô nên cô mới đánh với Giang Ngạn Giang Nguyên.
Cô ưu thế vóc dáng cao khung lớn, Giang Ngạn Giang Nguyên vẫn là con nít, vóc dáng đều tính là cao hơn nữa gầy, cho nên về mặt đánh thì cô thua, xem như cô hung hăng với hai con gấu Giang Ngạn và Giang Nguyên .
Đương nhiên, đồ đạc trong nhà cũng gần như đập bể hết.
Cuộc sống còn tiếp tục cô , cô chỉ chính chịu nổi cơn tức . Mặc kệ nó là ai, chỉ cần khiến cho cô chịu ủy khuất, cô sẽ trả về gấp mười gấp trăm ngàn !
Đến thành khổ sở một năm cô cũng xem như là thấy rõ, ba đứa Giang Ngạn Giang Nguyên Giang Hân căn bản cô nương tựa , chính là ba đứa vô ơn vô lương tâm, cho tiền bọn nó xài đối xử với bọn nó đều uổng phí, bọn nó xem là đương nhiên mà căn bản thèm ghi nhớ, cảm thấy cô là do cha bọn nó cưới về để hầu hạ bọn nó.
Còn chuyện cải tạo Giang Kiến Hải, căn bản chính là chuyện viển vông!
Cô hiện tại con nó bất chấp tất cả!
Trong nhà ai cho cô sống , cũng đừng nghĩ đến chuyện sống !
Cùng chết!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-151.html.]
***
Giang Kiến Hải mặt Lưu Doanh, thấy cô nước mắt đầy mặt, vẻ mặt hung dữ, thật sự đến cả phát giận cũng thèm nữa, cãi cũng cãi với cô . Cô là vợ điên, là bệnh thần kinh, khi kết hôn mù mới coi trọng cô !
Không trả lời Lưu Doanh, Giang Kiến Hải ôm Giang Hân kéo căng mặt ngoài, gọi Giang Ngạn và Giang Nguyên: “Đến trạm y tế.”
Cả nhà bốn cửa, đến trạm y tế xử lý băng bó vết thương, chỉ để một Lưu Doanh sô pha sa sầm mắt tiếp tục thở dốc. Trên cô thương chảy m.á.u nên cần xử lý.
Đống tàn cục trong nhà cô cũng dọn dẹp, dậy tìm quần áo tắm rửa trực tiếp về phòng .
Giang Kiến Hải dẫn Giang Ngạn Giang Nguyên đến nhà vệ sinh của công xưởng xử lý miệng vết thương, dẫn bọn nó đếm tiệm cơm ăn cơm tối. Sau đó một nhà bốn tìm một công viên nhỏ đón gió đêm thổi qua về đánh răng rửa mặt ngủ.
Trên đường , Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Kiến Hải cũng gì, quan hệ cha con giữa bọn họ kỳ thật lạnh nhạt. Hằng năm Giang Kiến Hải ở bên ngoài sức kiếm tiền, thời gian ở nhà vô cùng ít, ba đứa con cũng với .
Rửa mặt xong, Giang Ngạn Giang Nguyên liền dẫn Giang Hân về phòng ngủ. Một Giang Kiến Hải trong phòng khách, giữa đống mảnh vỡ hỗn độn đầy đất, lấy một túi t.h.u.ố.c lá đó đánh lửa hút hết điếu đến điếu khác.
Trong phòng, thấy Giang Hân ngủ say, Giang Nguyên ở trong bóng tối sắc với Giang Ngạn: “Anh, em về nhà.”Ở chỗ căn bản nào thương bọn nó, công việc của cha bọn nó vẫn luôn bận, căn bản là mặc kệ bọn nó, kế là ngoài, hơn nữa bọn nó cũng ở chung với kế nổi, ngay từ còn chung sống hoà thuận , khi ở chung thời gian dài, va chạm mâu thuẫn gì cũng , tích góp cho tới hôm nay liền đánh .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn nữa hôm nay bọn nó đánh thành thế , cha bọn nó cũng gì kế bọn nó hết, cũng giúp bái thù cho bọn nó.
Trước cảm thấy kế trong thành thì thể diện, thành cũng thể diện, nhưng qua một năm tới nay, ngoại trừ chuyện ăn uống thì cũng cảm thấy trong thành cái gì khác hơn. Trong thành mấy đứa trẻ khinh thường bọn nó, luôn chê bọn nó là con nít ở nhà quê lên.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ngày tháng ở nông thôn hơn, bà nội thương bọn nó, cũng bởi vì cha boj nó là xưởng trưởng trong thành mà dám bắt nạt bọn nó, chỉ bọn nó bắt nạt khác.
Giang Ngạn chuyện, Giang Nguyên nghẹn ngào : “Em nhớ bà…”
Giang Ngạn ở trong bóng đêm chớp chớp mắt, một lát đáp lời: “Được, ngày mai dẫn em và Hân Hân về.”