Hứa Diệu Sơn nửa chừng đổi ý định đến đại đội phát giấy thông báo trúng tuyển, tất nhiên Ninh Hương cũng tầm giờ đó mặt ở đại đội, cô đến một , còn dẫn theo Vương Lệ Trân đến nữa.
Vương Lệ Trân ở trong thôn sống khép kín bao nhiêu năm qua, bình thường các gia đình cãi gây gổ cũng chỉ len lén một bên, bà thật sự ngượng ngùng khi hưởng lợi từ việc Ninh Hương thi lên đại học nhưng Ninh Hương kéo qua đây.
Không còn cách nào khác, thôi thì bà cứ hưởng .
Vì phát tờ giấy thông báo trúng tuyển mà Hứa Diệu Sơn còn chuẩn sẵn một chút, và một vài cán bộ thôn ủy khác khiêng hai cái bàn dài đặt trong sân của đại đội, đó để một vài thứ đợi một lát cần dùng đến.
Nhìn thấy đến xem náo nhiệt cũng ít, Hứa Diệu Sơn ha hả bắt đầu mở miệng , bảo đến xem náo nhiệt tất nhiên là mượn việc Ninh Hương và Lâm Kiến Đông thi lên đại học để giảng cho một bài học về tư tưởng.
Cái bài học tư tưởng cũng khác với những bài đó, nhắc đến những việc như giác ngộ tư tưởng mà chỉ với , thời thế bây giờ đổi khác , học hành ích đấy, vì những đứa trẻ lớn nhỏ trong thôn đều học hành đàng hoàng.
Học hành đàng hoàng liền thể giống như Lâm Kiến Đông và Ninh Hương thi lên đại học và trở thành trụ cột của đất nước!
Anh hỏi những đứa trẻ lớn nhỏ mặt ở hiện trường: “Tại chúng học hành?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi khúc khích : “Vì thi lên đại học.”
Lời là đúng nhưng Hứa Diệu Sơn cảm thán hiên ngang với : “Thế thì hôm nay cho thêm một lý do để học hành thật giỏi, nhất định nhớ lấy cho , chúng vì sự phát triển của đất nước mà học hành!”
Câu thốt , những mặt ở hiện trường ngơ ngác một lúc, đó ai đó lên tiếng một câu: “Thư ký Hứa lắm! Chúng vì sự phát triển của đất nước mà học hành!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-180.html.]
Không khí bỗng chốc trở nên nóng hừng hực, đó những đứa trẻ lớn nhỏ cũng hào hứng hét lên khẩu hiệu, Hứa Diệu Sơn liền mượn chuyện Lâm Kiến Đông và Ninh Hương thi lên đại học bỗng chốc khuấy động lên tính tích cực của những đứa trẻ đối với việc học hành.
Anh khuấy động lên sự nhiệt tình và hào hứng của đối với việc học hành, đó trong cái khí nóng bừng phát giấy thông báo trúng tuyển cho Lâm Kiến Đông và Ninh Hương, tất nhiên giấy thông báo là đến bưu cục công xã nhận về, cũng chỉ vì tổ chức một nghi thức nhỏ.
Anh chỉ phát giấy thông báo cho Lâm Kiến Đông và Ninh Hương, còn tặng cho mỗi một quyển ‘Tuyển tập Chủ tịch Mao', bìa sách đỏ chói mang ý vui mừng.
Lâm Kiến Đông và Ninh Hương nhận lấy giấy thông báo và tuyển tập, khi một chút lời phát biểu với thì trong sân bỗng vang lên tiếng pháo nổ đùng đùng, trực tiếp đẩy khí của cả hội trường lên cao trào.
Sau khi nghi lễ kết thúc, nhiều trẻ con đến chỗ pháo lụm xác pháo về nhà chơi nên khí vẫn náo nhiệt.
Ninh Hương cầm mấy tờ giấy thông báo, cô tháo cái bao thư bằng giấy da bò xem cùng , bây giờ cuối cùng cũng thể an tâm phần nào , khi dần tản hết khi lời khen ngợi cô thì cô cẩn thận bỏ tờ giấy thông báo bao thư chuẩn trở về nhà cùng với Vương Lệ Trân.
Người Lâm Kiến Đông cả một gia đình lớn của , nhà bao quanh lấy, còn náo nhiệt hơn so với Ninh Hương nhiều.
Sau đó Ninh Hương ôm lấy cặp sách theo Vương Lệ Trân vài bước chạm mặt ‘ ', cha ruột của cô Ninh Kim Sinh nở nụ đến mặt cô, trực tiếp dùng giọng điệu và bộ dạng khách sáo : “A Hương, tối nay về nhà ăn cơm nhé? Cha bảo con món bánh cảo nhân thịt rau cần con thích nhất nhé, cho con món bánh nhân rượu con thích ăn nữa, con còn ăn cái gì đều cho con ăn.”
Làm mà Ninh Hương thấy chứ, bây giờ họ còn chê bai nữa, cũng cảm thấy cô mất mặt nữa, khách sáo với cô nâng cô lên cũng là sự thật, từ đáy lòng cũng hối hận , bây giờ cũng đối xử với cô và lấy lòng cô.
mà việc lấy lòng rõ ràng như thế ý gì đây?
Cho dù họ là thật lòng thì cũng ý nghĩa gì cả.
Ninh Hương nở nụ ông và khách sáo : “Không cần , con và bà Lệ Trân sẽ .”