Ninh Hương xong lời liền gật đầu: “Được đấy.”
Nói xong cô qua nhận lấy đống sách trong tay Lâm Kiến Đông liền chuẩn rời khỏi, nhưng khi cô ôm đống sách đến cửa thì đột nhiên dừng bước chân qua, cô Lâm Kiến Đông do dự một lúc hỏi: “Bức tranh giữ ?”
Lâm Kiến Đông tỉ mỉ biểu cảm của cô và khẽ suy đoán: “Em lấy ?”
Lần Ninh Hương liền do dự nữa, cô trực tiếp : “Ừ, em khá thích đấy, nếu như giữ nữa thì thể cho em ? Em đột nhiên ý nghĩ mang nó thành bản thảo, thêu nó lẽ sẽ lắm đấy.”
Lâm Kiến Đông ngơ ngác, chút bất ngờ nên ngơ , một hồi lâu mới hỏi cô: “Em định...dùng tranh của hình thêu ?”
Ninh Hương gật đầu: “ nếu như đồng ý thì...”
“Đồng ý, đồng ý.” Lâm Kiến Đông vội vã ngắt ngang lời của cô: “Anh giữ cũng tác dụng gì, để ở nhà chỉ đóng bụi thôi, chỉ là bức tranh của ...thật sự thể dùng bản thảo ?”
Thật Ninh Hương cũng chắc, cô chỉ là bản thích bức tranh bày, tưởng tượng nếu như thêu nó thì lẽ sẽ . Bình thường cô công việc thêu thùa, bản thảo đều sẵn để ở trạm thêu chứ bản từng qua bản thảo.
Cô cũng thử, vì liền : “Thử xem .”
Ban đầu vẽ cũng chỉ , ngoại trừ để bám bụi thì cũng tác dụng gì khác. Anh nghĩ tới Ninh Hương thích nó, còn tìm cách biến nó thành bản thảo để thêu. Đến nỗi Lâm Kiến Đông còn cảm thấy chút ‘thụ sủng nhược kinh’, cho cô.
Anh bèn vội vàng xoay cầm lấy bức tranh, dùng khăn mặt lau sạch bụi dính bề mặt, đó mới đưa đến tay Ninh Hương, với cô: “Nếu như thích hợp thì em cũng đừng cố , phí thời gian và vải vóc, còn cả chỉ màu nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-185.html.]
Ninh Hương : “Nếu thực sự thích hợp, em sẽ trả cho . Còn nếu như thể áp dụng thì khi em xong nhận tiền lương sẽ trực tiếp đến chia tiền công với .”
Lâm Kiến Đông một tiếng: “Tiền công thì cần, em thể cảm thấy tranh vẽ mắt, hơn nữa còn dùng tranh vẽ của , vui vẻ . Đều là tiện tay vẽ trong lúc rảnh rỗi thôi, vẫn tự khả năng của , còn đủ trình độ để nhận thù lao gì đó .”
Chuyện vẫn gì chắc chắn, bây giờ ở đây bàn chuyện thù lao cũng chỉ là tán gẫu vô ích. Vì Ninh Hương cũng bàn thêm về chuyện với nữa, cô ngừng đề tài đó cầm lấy mấy quyển sách và bức vẽ khu vườn rời .
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương trở về cơm trưa với Vương Lệ Trân, khi cơm tẻ trong nồi bắt đầu bốc , cô lấy bức vẽ của Lâm Kiến Đông đưa cho Vương Lệ Trân xem, hỏi bà : “Bà, bà cảm thấy bức tranh vẽ thế nào?”
Các đường nét phác thảo đều vẽ bằng bút chì, cũng tô màu sắc lên, Vương Lệ Trân quả thật bức tranh . Vì thế bà xem xét một lúc đó chậm rãi lên tiếng, : “Trông giống như là một khu vườn, nhưng điều cách vẽ tranh bà hiểu lắm.”
Không giống như những bức tranh ảnh khác, đôi mắt thấy cái gì thì chính là cái đó, còn bức tranh ít nhiều phần tuỳ ý .
Ninh Hương bà xong thì một tiếng, cô tiếp: “Cháu thêu bức tranh .”
Vương Lệ Trân cẩn thận cảnh vật trong bức tranh: “Tranh tô màu, mà còn tranh vẽ phong cảnh bình thường, cháu thêu lên thì tốn công suy nghĩ, cân nhắc xem thêu như thế nào mới thể mắt, đặc biệt là những chỗ kỳ lạ . “
Ninh Hương buông bức tranh : “Có thách thức mới thú vị ạ.”
Trạm thêu cung cấp nguyên liệu để thêu những tác phẩm cao cấp, Ninh Hương thêu một năm, bản thảo sẵn do trạm thêu giao cho, đa là những bức vẽ nghệ thuật và tranh ảnh khá mắt, phân phát cho các thợ thêu để họ dựa theo bản thảo thêu sản phẩm của chính .
Mặc dù dựa theo bản thảo để thêu, nhưng thêu là thêu, vẽ là vẽ, tranh ảnh là tranh ảnh, chúng cùng một loại tác phẩm nghệ thuật giống . Hình thức thể hiện của thêu thùa khác với tranh vẽ và tranh ảnh, nó là bản phác thảo, hoa văn, tạo hình, châm pháp, kỹ thuật thêu, màu sắc và từng loại tay nghề,... nhiều phương diện tổng hợp để thể hiện . Mỗi một thợ thêu đều phong cách riêng của , những thứ thêu hiển nhiên sẽ là một tác phẩm nghệ thuật mới.