Nói chuyện tắm rửa dọn dẹp đồ đạc, đợi đến thời gian tắt điện thì lượt lên giường, chuyện một lúc lâu. Bởi vì đông , mỗi một câu tốn thời gian .
Ninh Hương ngủ giường , giường lên trần nhà, nhớ từng cảnh tượng từng khoảnh khắc khi bước cổng trường đại học, khi nhớ trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, thậm chí cảm giác như đang mơ.
Cô thế mà thật sự thể ở kiếp thi đỗ đại học, thuận lợi bước trường học, với nhiều cùng chung chí hướng như thế cùng học tập, đây vẫn luôn là cảnh tượng mà chỉ ở trong mơ mới xuất hiện, bây giờ trở thành sự thật .
Ninh Hương cứ như mang theo tâm trạng chìm giấc ngủ, ngay cả giấc mơ cũng ngọt ngào.
Trong đầu cô bây giờ chuyện gì khác, chỉ học.
***
Mà trong đầu Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên lúc chỉ là cô.
Hai vợ chồng họ giường, ai thấy buồn ngủ, biểu cảm như khúc củi khô, dường như hút hết linh hồn. Con gái cả thi đỗ đại học cũng hưởng lợi gì, tốn bao nhiêu công sức bao nhiêu thời gian cũng khiến cô về nhà .
Bây giờ cô đến Tô Thành học , đến khi vẫn luôn mang thái độ hề nhận bọn họ. Nếu bây giờ gặp mặt một thì khó càng thêm khó, lẽ nào đứa con gái thật sự là nuôi phí công ?
Ninh Kim Sinh hít thở sâu, đột nhiên mở miệng : “Nuôi một tổ chim sẻ con phượng hoàng, thế mà để nó bay mất. Khi nó đòi ly hôn với Giang Kiến Hải ai mà liệu nó ngày hôm nay chứ…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy hối hận năm xưa vì chuyện ly hôn mà ép Ninh Hương bỏ nhà . Vốn dĩ tưởng là đuổi bớt con chuột trong nhà, kết quả ai mà ngờ , đuổi là con phượng hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-194.html.]
Trứng phượng hoàng nở thành con, mà phượng hoàng ghi thù, thèm nhận bọn họ.
Cứ nhắc đến câu ấm ức, Hồ Tú Liên hít sâu một , “Điều gì nên thể chúng cũng , cái đứa vẫn cứng mềm chịu, mở miệng là lời khó , chúng còn thể gì? Đủ lông đủ cánh , hết cách .”
Khuôn mặt Ninh Kim Sinh xuất hiện một chút cảm xúc: “Không chúng thì thể nó chắc? Nó thành tài , đoạn tuyệt quan hệ với gia đình tự bay , bỏ nhà chúng tiếp tục trải qua cuộc sống bần hèn , cũng sợ mắng chết. Năm bảy lượt mời nó về
chịu về, nào cũng lời khó , tức giận cỡ nào, dỗ như thế mà vẫn hết. Đừng là tức giận thù oán, do nó lương tâm, coi chúng là gánh nặng, sợ liên lụy nó!”
Câu khiến Hồ Tú Liên càng tức giận, bà hít sâu một , lâu mới tiếp tục : “ là thôi , chúng nhất thiết hạ xuống để dỗ dành nó như thế, cái đứa nhận nhà như nó, nếu thành tài thật thì cũng gì? Chúng còn Ninh Ba Ninh Dương mà, đến lúc đó cho Ninh Ba Ninh Dương thi Bình Thành, học trường đại học nhất cả nước.”
Nghe những lời , tưởng tượng cảnh tượng , Ninh Kim Dinh mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Bây giờ thời thế đổi , giai cấp tri thức cũng bắt đầu coi trọng, tri thức thể đổi phận, nếu Ninh Hương thể, Ninh Ba Ninh Dương cũng thể.
Ông khẽ thở một , : “Cho Ninh Ba Ninh Dương học hành đàng hoàng, thế nào cũng giỏi hơn Ninh Hương.”
Hồ Tú Liên đáp lời của ông, đột nhiên cảm thấy buồn tiểu, bèn dậy bước khỏi phòng vệ sinh. Đi vệ sinh xong về, bà cũng vội bước phòng ngủ, vô tình liếc thấy ánh sáng le lói chiếu từ khe cửa phòng Ninh Lan.
Bà tò mò bước đến cửa phòng Ninh Lan, đẩy cửa thấy Ninh Lan thắp đèn dầu, ngọn lửa đèn chỉ bằng kích thước của hạt đậu, còn cô thì đang cúi đầu sách, vò đầu, tựa như vò trọc cả đầu .
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô lập tức ngẩng đầu Hồ Tú Liên.
Hồ Tú Liên bày vẻ mặt khó chịu, : “Đọc hiểu thì đừng tốn sức nữa, ai cho mày bật đèn sách đấy? Dầu đốt cần tiền ? Một ngày mày kiếm bao nhiêu tiền mà còn dám đốt đèn, tắt đèn nhanh lên!”
Ninh Lan tức giận trong lòng, Hồ Tú Liên một lời.
Giọng điệu của Hồ Tú Liên càng trở nên gắt gao hơn, “Làm ? Mày còn hài lòng đấy ? Nhìn cái thành tích tệ hại của mày, thể thi đỗ đại học mới là lạ! Bốn năm học trung học coi như bỏ, mấy năm qua mày đến trường để chơi đấy ? Bây giờ mới bắt đầu cố gắng, t mày , cố mấy cũng chỉ phí công sức phí tiền bạc thôi, bí thư Hứa , kiến thức cơ bản thì chỉ dựa ôn tập thể thi đỗ !”