Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-06-02 11:06:41
Lượt xem: 133

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khen một mạch vẫn là Châu Văn Khiết cắt lời bà ấy, Châu Văn Khiết lấy vải thêu trong túi Ninh Hương ra đưa cho Lý Tố Phân xem, nói bức này là Ninh Hương tự mình làm, không hề dùng tranh ảnh gì khác, bảo Lý Tố Phân cho chút ý kiến.

Lý Tố Phân nghe rõ rồi, đưa tay nhận lấy vải thêu, lại lấy kính mắt ra mang vào, sau đó trải vải thêu ra lòng bàn tay, nghiêm túc nhìn một mạch rồi nói: “Không tệ, thợ thêu có tâm như này không nhiều đâu.”

Ninh Hương khẽ mím môi một cái: “Hi vọng bà cho cháu lời khuyên.”

Lý Tố Phân ngẩng đầu nhìn về phía cô mà cười, vẫn là câu nói kia: “Cháu qua đây ngồi.”

Nghe nói như thế, Ninh Hương vội đứng dậy ngồi vào bên cạnh bà ấy. Sau đó đưa đầu đến cạnh Lý Tố Phân, nghiêm túc nghe bà ấy nói một mạch bức họa này còn chỗ nào có thể cải tiến, màu sắc quá độ, biến đổi thực hư, làm thế nào mới có thể tốt hơn.

Ninh Hương nghe xong lời bà ấy, chỉ cảm thấy lại hiểu ra vài thứ khác.

Chờ Lý Tố Phân chậm rãi nói xong, Ninh Hương vẫn còn nhìn chằm chằm tác phẩm thêu của mình mà xuất thần, đang tập trung suy nghĩ làm sao có thể cải tiến bức họa này hơn nữa. Kết hợp ý kiến của Châu Văn Khiết và bà cụ Lý, làm thế nào mới có thể để hiệu quả cuối cùng được tốt hơn.

Lý Tố Phân nhìn cô như thế vẫn là cười, trao đổi ánh mắt với Châu Văn Khiết.

Đương nhiên không có ý khác, bất quá chỉ là đồng ý với lời khen ngợi thợ thêu này của Châu Văn Khiết. Hôm nay gặp mới chính thức hiểu được, Châu Văn Khiết vì sao lại thích thợ thêu này như vậy, rảnh rỗi lại nói vài câu về cô.

Ninh Hương lại xem một hồi mới hoàn hồn, sau đó vội nói với Lý Tố Phân: “Thầy thêu, cháu nghe hiểu rồi, cảm ơn bà.”

Lý Tố Phân cười cười: “Bà cũng là cho một vài lời khuyên, rốt cuộc muốn thêu thế nào, còn phải xem chính cháu.”

Ninh Hương hiểu ý trong lời nói này, liền gật đầu: “Cháu biết.”

Sản phẩm là của cô, cô có quan điểm và cách nghĩ của cô, ý kiến của người khác đều là tham khảo, cuối cùng vẫn là dựa theo cách cô cảm thấy tốt nhất để thêu. Nếu như toàn bộ đều theo quan điểm của người khác thì đó sẽ thành đồ của người khác.

Ninh Hương và Châu Văn Khiết, Lý Tố Phân ngồi lại hàn huyên một hồi, các thợ thêu ngồi lại với nhau hiển nhiên vẫn là bàn nhiều về chuyện thêu thùa. Cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, Châu Văn Khiết nói buổi tối bà ấy còn có chút việc nên phải về.

Ninh Hương cũng không quấy rầy Lý Tố Phân thêm, lúc ra về, Lý Tố Phân còn nói với cô: “A Hương, khi không bận học, cháu có thể dành thời gian đến đây trò chuyện với bà, ta sẽ dạy cháu một vài kỹ xảo thú vị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-201.html.]

Châu Văn Khiết từng nói, phong cách và kỹ xảo thêu thùa cũng mỗi thầy thêu đều không giống nhau, học tập với các đại sự khác nhau, cho dù là học cùng một cách dùng kim, cùng một bức tranh thêu cũng có thể lĩnh hội được những thứ khác nhau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe thấy Lý Tố Phân nói như vậy, Ninh Hương dĩ nhiên rất vui mừng, vội vàng đáp: “Được, cháu rảnh sẽ đến đây.”

Nói xong Ninh Hương liền theo Châu Văn Khiết rời đi.

Bởi vì buổi tối Châu Văn Khiết có việc phải làm, Ninh Hương cũng không quấy rầy Châu Văn Khiết, đến ngã ba thì tách Châu Văn Khiết ra, Châu Văn Khiết đi bộ về nhà, mà cô thì đi tìm trạm xe buýt ở gần đó rồi ngồi xe về trường học.

Sau khi lên xe mua vé ngồi xuống, Ninh Hương nhìn ngoài cửa sổ xe một mực ngẩn người thất thần. Cũng không phải đang chuyên tâm nhìn phong cảnh trên đường mà là trong đầu đang nghĩ, bức hoạ lâm viên kia rốt cuộc cải thiện như thế nào mới có thể có hiệu quả nổi bật hơn.

Chuyện này cứ quẩn quanh trong đầu cô, trước khi nghĩ ra kết quả cũng không nghĩ nổi những chuyện khác. Xe buýt đến trạm, cô xuống xe, trên đường trở về trường học rồi về ký túc xá, Ninh Hương vẫn như vậy mà nghĩ đến chuyện này.

Về đến ký túc xá lên tiếng chào bạn cùng phòng, cô tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đi thẳng tới ngồi xuống cạnh giường mình, lấy vải thêu trong cặp màu vàng ra, chống tay tiếp tục xem phần mình đã thêu kia.

Cứ nghiêm túc nhìn như vậy một hồi, cô hít sâu một hơi, chợt đứng dậy lấy ra một cây kéo nhỏ và cây nhíp, ngồi trở lại cạnh giường liền không mảy may do dự, một tay cầm kéo một tay cầm vải thêu lên trực tiếp tháo chỉ, đem từng sợi chỉ một tháo ra hết.

Cố Tư Tư đi qua trước mặt Ninh Hương, vừa hay nhìn thấy cô đang tháo bức thêu. Đưa mắt nhìn một cái, Cố Tư Tư cả kinh, hai mắt đều trừng lên, thanh âm vô thức cao lên mấy độ, giọng điệu hồi hộp hỏi: “Ninh Hương, cậu đang làm gì vậy?”

Ninh Hương không ngẩng đầu, nín thở tiếp tục mở ra, miệng nói: “Thêu không đẹp, phải tháo ra thêu lại.”

Nghe thấy lời này, Triệu Cúc, Trương Phương và Tống Tử Trúc cũng đứng dậy bu lại. Đi đến nhìn Ninh Hương tháo từng sợi từng sợi chỉ ra, Trương Phương nâng tay lên ôm ngực, thanh âm cũng cao lên: “Má ơi, thêu lâu như vậy, nói tháo là tháo?”

Không thấy cô thêu thì có thể không có cảm giác, bình thường các cô đều đi qua nhìn cô thêu nên biết rõ thứ này tốn bao nhiêu thời gian và tâm tư. Chỉ một bức lớn có chút cũng phải thêu từng mũi từng mũi rất lâu, đây đều là từng mũi kim thêu ra đó.

Thêu thùa không giống với vẽ tranh, vẽ tranh có diện tích lớn, bút vẽ và dùng màu vẽ vẽ liền thành, hoặc là bút vẽ di chuyển nhanh từng vệt dài. Mà thêu thùa mặc kệ là bề mặt lớn nhỏ, cũng là một cây kim một sợi chỉ, di chuyển vô số sợi chỉ đủ màu để thêu ra.

Nhìn Ninh Hương tháo ra như thế, Triệu Cúc cũng cảm thấy nghẹt thở, khoa trương đưa tay bóp lấy nhân trung của mình rồi thở sâu một hơi.

Cố Tư Tư ở bên cạnh xem, cả khuôn mặt đều trở nên nhăn nhó, cảm giác lòng đang rỉ máu.

Loading...