Triệu Cúc nữa, nhưng còn Trương Phương ở bên cạnh kéo .
Việc thể lớn lên nữa, nếu tiếp tục ầm ĩ lên nhất định sẽ tay đánh . Buổi chiều các cô mới giáo viên hướng dẫn gọi văn phòng phê bình, nếu gây chuyện đến mặt giáo viên chủ nhiệm thì hại vẫn là các cô.
Có lẽ Triệu Cúc cũng nghĩ đến vấn đề , nên cô im lặng tiếp tục tranh cãi với Kim Văn Đan nữa.
Ninh Hương và Tống Tử Trúc cũng đây vỗ lưng xoa dịu cho Triệu Cúc, đó Ninh Hương Kim Văn Đan và một câu: “Cậu báo lên giáo viên hướng dẫn chúng phê bình một trận thì lợi ích cho chứ? Nếu thật sự thấy ưa chúng , thể tiếp tục ở ký túc xá , chi bằng xin giáo viên hướng dẫn đổi ký túc xá hơn .”
Kim Văn Đan cạnh bàn, vẻ mặt tức giận. Một cô cãi với bảy nhất định là cãi , cho nên cô cũng gì nữa. Từ nhỏ đến lớn cô đúng là bao giờ tức giận như , nhiều nịnh bợ cô , lúc việc ở cơ quan cũng khác nịnh bợ, kết quả đại học đám bạn cùng phòng thấp kém cô lập.
Cô liếc mắt Ninh Hương. Cô xem thường nhất là nhà quê Ninh Hương , nhưng cô cũng thêm lời mỉa mai gì nữa, tránh cho bảy bắt tay cùng vây công. Cô xuống lấy một cuốn sách bàn học xem.
Thấy Kim Văn Đan gì nữa, nhưng khác cũng tiếp tục cãi với cô , cãi vài câu giải tỏa cảm xúc một chút là đủ . Nếu nghiêm túc thì cũng ảnh hưởng lớn gì, chỉ là mách lẻo, giáo viên hướng dẫn phê bình một trận, trong lòng phần thoải mái mà thôi.
Trong lúc nhất thời phòng ký túc xá yên tĩnh , nhưng trong lòng mỗi đều chút tức giận, cho nên ai lời nào, nên gì thì . Mấy Trương Phương nghỉ ngơi một lúc, lấy sách cùng đến phòng tự học học tập, khi cửa âm thầm về Kim Văn Đan.
Kim Văn Đan cũng ở trong ký túc xá quá lâu, nghỉ ngơi một lúc, uống chút nước ấm cầm sạch ngoài. Cô cũng cảm thấy vấn đề gì.
Ninh Hương thì vẫn giống như bình thường, ở ký túc xá thêu thùa, trong lòng cô cũng chút tức giận. Sau đó cô xuống thêu một lúc thì đến ký túc xá của các cô gõ cửa, ngó đầu một câu: “Ninh Hương ở đây , bên tìm cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-220.html.]
Ninh Hương cảm ơn thả kim chỉ xuống, khóa cửa ký túc xá xuống . Đi đến cổng ký túc thì thấy đến tìm cô là bạn Lâm Kiến Đông.
Vân Mộng Hạ Vũ
Với quan hệ của bọn họ cũng cần mấy lời hỏi thăm khách sáo, Lâm Kiến Đông thấy Ninh Hương mở miệng hỏi: “Anh chiều hôm nay các em giáo viên hướng dẫn gọi văn phòng phê bình giáo dục ? Bởi vì nhạc của Đặng Lệ Quân trong ký túc xá?”
Đối mặt với Lâm Kiến Đông, Ninh Hương cũng ngượng ngùng gì, chỉ hít sâu một : “Ngay cả cũng ?”
Lâm Kiến Đông: “Không mấy cả, chỉ giáo viên hướng dẫn của bọn một câu thôi.”
Ninh Hương nhún vai, hỏi : “Giáo viên hướng dẫn của các gì?”
Lâm Kiến Đông : “Ông nhạc của Đặng Lệ Quân thì , đó chỉ là yêu thích và hứng thú của mỗi cá nhân thôi, cần thiết lên tiếng như . Hiện tại bầu khí xã hội đang đổi, cá tính của trẻ tuổi cũng nên giải phóng.”
Nghe lời , Ninh Hương cũng rộ lên, Lâm Kiến Đông và : “Em cảm thấy giáo viên hướng dẫn của các đúng.”
Lâm Kiến Đông thấy cô rộ lên thì cũng thả lỏng hơn nhiều, nhẹ nhàng hỏi ba câu liên tục: “Vậy hiện tại tâm trạng của em thế nào? Em bận ? Có đến sân thể dục dạo một chút ?”
Ninh Hương đúng là chuyện ảnh hưởng tâm trạng, bản cô thì cả, quan trọng là liên lụy bạn cùng phòng phê bình, hơn nữa trong ký túc xá còn cãi một trận. Cô suy nghĩ một chút gật đầu với Lâm Kiến Đông: “Anh chờ em một chút, em thu dọn đồ đạc chút .”
Nói xong cô lập tức xoay chạy về ký túc xá, cất vải thêu khung thêu, bỏ trong tủ khóa , đó lấy đeo cặp sách lên , khóa cửa ký túc xá xuống tìm Lâm Kiến Đông.
Cô xuống đến mặt Lâm Kiến Đông, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều, cùng Lâm Kiến Đông về phía sân vận động.