Ninh Hương đó một lúc lâu mới khôi phục tâm trạng, cô ngăn nước mắt định hô hấp, dùng ngón tay lau khô khóe mắt, hít một để khóe miệng cong lên đến độ vặn, mới xoay về phía Vương Lệ Trân và Lâm Kiến Đông.
Cô lên tiếng : “Thật ngại quá, nãy cháu thất lễ .”
Ở trong nháy mắt đó, một sợi dây nào đấy trong lòng cô bỗng nhiên rung động, Ninh Hương đột nhiên phát hiện hoá thế giới cũng nhớ tới cô, cũng khiến cô cho an lòng, vì cô mới thể kiềm chế .
Kiếp cả một đời dài đằng đẵng nhưng ai nhớ tới cô, ai đặt cô trong lòng, cũng ai quan tâm tới cô lạnh , đói bụng , một cô ở đó vắng vẻ cô đơn .
Trên thế giới ai mà khao khát yêu thương, cô cũng chỉ là một bình thường mà thôi. Cô khao khát sự ấm áp của gia đình, khao khát tình thương của cha , cũng khao khát trải qua tình yêu trong sáng, cô mong tất cả những gì giống như những cô gái khác.
từ nhỏ cô đáng thương, trong sinh mệnh của cô những tình cảm đó, cũng ai trao những thứ cho cô. Khoảnh khắc nếm trải cảm giác , trong lòng Ninh Hương lập tức cảm giác uất ức và chua xót dâng lên chất đầy, còn cảm giác vô cùng xúc động nữa.
Đời tuy rằng cô theo đuổi những thứ tình cảm đó, nhưng một góc nào đó trong lòng cô vĩnh viễn là trống .
Lâm Kiến Đông khoé mắt nơi chân mày của cô đỏ bừng, nhưng miệng nở nụ , thấy Vương Lệ Trân gì, cũng định tiếp tục hỏi thêm, chỉ mở miệng : “Trời sắp tối , nhanh chóng bữa cơm đêm giao thừa .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương cũng thêm chuyện khác nữa, vội vàng nghiêm túc gật đầu: “Vâng!”
Sau đó Lâm Kiến Đông theo cô tiến nhà thuyền, đặt cái giỏ trúc lên bàn, nhân tiện giúp cô chuẩn thịt cá rau dưa bữa cơm tối giao thừa. Anh mang theo nhiều đồ đến, tuy rằng lượng mỗi món nhiều, nhưng cũng đủ khiến cho bữa ăn trở nên phong phú hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-276.html.]
Không gian trong nhà thuyền quá nhỏ, ba cùng chen chúc cử động nổi, Vương Lệ Trân bèn cầm cái ghế dài nhỏ bên ngoài boong thuyền chờ. Vì khuất gió nên cũng lạnh lắm, gương mặt bà mang theo ý hiền hoà, thỉnh thoảng ngó đầu đưa mắt trong phòng.
Nếu bộ thôn Điềm Thuỷ bà thích ai nhất, thì đó chính là hai trẻ tuổi mắt . Bởi vì vấn đề thành phần nên lúc đó bà vẫn còn khác xem thường, Lâm Kiến Đông luôn chăm sóc bà , còn Ninh Hương đối xử với bà vô cùng thì càng cần .
Sau khi ở trong nhà thuyền bận rộn một lúc, Ninh Hương mới phản ứng một chuyện, cô đưa mắt về phía Lâm Kiến Đông cũng đang bận rộn cùng , thắc mắc hỏi một câu: “ , . . . . . . Không trở về nhà ?”
Lâm Kiến Đông đang lột vỏ tôm, cô hỏi : “Đuổi ?”
Ninh Hương vội vàng lắc đầu, “Ngày hôm nay giao thừa , ngày gia đình sum vầy, trong nhà liệu đồng ý cho ăn cơm ở bên ngoài ? Nếu tiện, là vẫn nên về sớm thì hơn hơn, đừng để cho suy nghĩ.”
Lâm Kiến Đông tiếp tục lột vỏ tôm, nhẹ giọng : “Yên tâm , hỏi qua , bà đồng ý mới đến. Nhà già trẻ lớn bé mười mấy miệng ăn, thiếu một như vẫn thể sum họp. Nơi của em nhỏ như , bà Lệ Trân thể qua đêm ở đây , bây giờ thời tiết lạnh, gần hết năm sẽ dẫn bà về ngủ.”
Nghe Lâm Kiến Đông như , trong tiềm thức Ninh Hương thả lỏng hơn. Sau đó cô cũng lo lắng thêm về chuyện nữa, cùng Lâm Kiến Đông giúp đỡ nấu nướng cơm, hai xong một bàn thức ăn thì gọi Vương Lệ Trân ăn cơm.
Không gian trong nhà thuyền chật hẹp, ba chen chúc bên cạnh chiếc bàn nhỏ, ăn cơm chuyện phiếm, đều tới những chuyện vui vẻ thoải mái, chuyện đùa một lúc, bầu khí trong phòng tràn đầy ấm áp.
Ánh lửa trong cây đèn chập chờn bên cửa sổ, phản chiếu hoa văn trang trí song cửa xuyên qua cửa sổ, rọi xuống màu đỏ tạo cảm giác vui mừng.
Sau khi ăn xong bữa cơm đêm giao thừa, Ninh Hương nhào nặn bột mì và băm một ít thịt nhân bánh. Cô cùng với Vương Lệ Trân và Lâm Kiến Đông vây quanh bàn vằn thắn tán gẫu. Một buổi tối trong nhà thuyền đều là tiếng , đêm nay khóe miệng Ninh Hương đều hề hạ xuống.