Thời đại còn bắt đầu xây dựng thành phố, dạo phố mua đồ thì tới phố Quan Tiền, đó là trung tâm thương mại phồn hoa nhất của Tô Thành, đủ loại các cửa hàng cũ, cũng những bày sạp bán hàng. Những khác ý kiến gì, nhanh chóng gật đầu.
Nếu như ký túc xá hoạt động tập thể, bình thường Ninh Hương cũng sẽ từ chối vắng mặt. Ngược tần suất cũng nhiều, thỉnh thoảng cùng ngoài vui chơi thả lỏng một chút cũng , việc gì cũng kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi.
Sau khi giao hẹn chủ nhật cùng ngoài dạo phố, đều vô cùng mong chờ tới chủ nhật. Sau đó vận may của bọn họ cũng , giữa những ngày nắng chói chang trong tháng , thế nhưng cuối tuần là một ngày trời râm mát mẻ, nóng bức, ngột ngạt, cũng mưa.
vì để đề phòng, lúc khỏi cửa bảy vẫn cầm theo hai, ba cái ô. Lỡ như trời mưa thật, cũng sợ chặn ở bên ngoài về phòng.
Trường học cách phố Quan Tiền xa, bảy cũng xe mà trực tiếp bộ tới đó. Đến nơi quả nhiên thấy nhiều bày hàng quán nhỏ, còn nhiều thanh niên quá khích, mặc áo sơ mi hoa, quần ống loe hò hét với .
Nhìn thấy những trẻ tuổi , mấy đám Trương Phương đều rời khỏi. Mặc dù bọn họ sách khiến tư tưởng mở rộng hơn nhiều, nhưng thấy loại trang phục kì dị , cho cùng vẫn chút thích ứng , theo bản năng tiến về phía .
Ninh Hương coi như bình tĩnh, áo sơ mi hoa, quần ống loe, với kính mắt là cái gì, tới những năm chín mươi còn cắt tóc xù dài đấy, tóc tai khác gì nổ tung, tóc vàng, tóc xanh, tóc đỏ, đủ màu sắc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô dạo cùng mấy bạn trong phòng, cảm nhận thở của thời đại mới. Trong nhà Cố Tư Tư và Hứa Lệ San khá giàu , bọn họ tiện tay mua đồ nhiều hơn một chút, Ninh Hương cũng bỏ tiền mua một hai thứ, nhưng cô tiêu nhiều tiền.
Sau đó cứ như vui vẻ tới lui, lúc Ninh Hương đang đầu xem một quầy bán sách, Trương Phương chợt nắm lấy cánh tay cô lung lay mấy cái, kinh ngạc một lúc mới với cô: “Ninh Hương Ninh Hương, đó là bạn của cô ?”
Ninh Hương thấy lời của cô thì xoay đầu , đó theo hướng chỉ của cô sang, quả nhiên thấy Lâm Kiến Đông đang phía xa. Trước mặt bày sạp hàng bán tạp hoá, quầy hàng còn nhiều đang mua đồ, đang thu tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-279.html.]
Ninh Hương ngẩn , Trương Phương vẫn còn lắc lắc cánh tay cô: “ ? Cái học ngành kiến trúc đó?”
Ninh Hương phục hồi tinh thần: “Hình như là .”
Trương Phương thấy bèn kéo Ninh Hương dừng chân , Ninh Hương : “Vậy chúng nên tiếp tục về phía nữa ? Nhìn thấy , thể sẽ khó xử đó? Nếu chúng sang chỗ khác dạo thôi?”
Ninh Hương hiểu rõ ý của Trương Phương, thật cô đang suy nghĩ cho Lâm Kiến Đông. Cũng giống như kiếp , trong thời gian , đa đều xem thường những bày quán ngoài vỉa hè, Trương Phương đang sợ Lâm Kiến Đông khó xử.
Những khác cũng suy nghĩ giống Trương Phương, ai cũng bộ thấy nhanh chóng tới chỗ khác. Không các cô cảm thấy gì , thế nhưng sợ Lâm Kiến Đông tự cảm thấy mất mặt, dù hiện tại bày sạp bán hàng quả thật sẽ khiến khác xem thường.
Nói xong, các cô bèn kéo Ninh Hương tới chỗ khác dạo chơi.
Mà trong nháy mắt lúc Ninh Hương bạn bè lôi , đúng lúc Lâm Kiến Đông lơ đãng đầu thấy cô. Anh Ninh Hương bạn cùng phòng của cô kéo , nhưng cũng định lên tiếng chào hỏi, lát đầu tiếp tục bán đồ lấy tiền.
Ninh Hương và các bạn cùng phòng ở bên ngoài dạo phố cả một buổi chiều, tìm nơi ăn uống lập tức ăn cơm tối. Lúc bọn họ trở ký túc xá, sắc trời nhập nhoạng tối, mấy xuống xoa chân, bóp vai.
Ninh Hương cũng dạo phố tới run cả chân, khi trở cô xuống ngay bên cạnh bàn học nghỉ ngơi. Ngày hôm nay bàn bạc sẽ tới phòng học tự học, vì nên Ninh Hương thuận tiện lật quyển sách xem, lúc việc gì cô đầu sang tán gẫu với bạn cùng phòng.
Cho tới lúc gần chín giờ, cô bưng chậu và khăn mặt lên chuẩn tắm rửa thì bỗng tới gõ cửa, lầu tới tìm cô. Ninh Hương bèn đặt khăn mặt và chậu rửa mặt xuống, cô xuống tầng .
Xuống đến thì thấy Lâm Kiến Đông, cô trực tiếp đến mặt Lâm Kiến Đông, hỏi : “Làm thế?”