Bởi vì đến chuyện Giang Kiến Hải bày sạp bán hàng, Vương Lệ Trân thấy Ninh Hương cũng quan tâm tới chuyện vợ Giang Kiến Hải bỏ chạy, mà trái cô hứng thú đối với chuyện bày sạp bán hàng, bà bèn cô : “ , đến chuyện bày sạp, trong thôn chúng cũng ngoài bày sạp bán hàng đấy.”
Ninh Hương khoanh tay đặt lên mép bàn, một tiếng tiếp: “Nhà họ Lâm đúng ạ?”
Vương Lệ Trân bất ngờ: “Ồ? Cháu cũng chuyện ?”
Ninh Hương : “Trước lúc nghỉ hè Lâm Kiến Đông mời cháu ăn cơm, với cháu chuyện . Học kỳ tranh thủ thời gian bày sạp kiếm tiền ở trong thành phố lúc giờ học, còn là về dẫn theo cả, hai và em thứ tư nữa, cháu đoán chỉ nhà thôi.”
Trên mặt Vương Lệ Trân lộ vẻ bừng tỉnh, bà đổi giọng điệu, hỏi Ninh Hương: “Vậy là kiếm nhiều tiền ?”
Ninh Hương hề giấu diếm gì Vương Lệ Trân, cô gật đầu: “Kiếm nhiều tiền, bà ngẫm mà xem, qua mười mấy năm nữa, chẳng lẽ chúng sẽ chỉ thể mua đồ ở xã mua bán và cửa hàng quốc doanh thôi ? Kế hoạch phân phối, lượng hạn, cung đủ cầu, nhiều thứ xếp hàng cũng mua , còn sắc mặt của bán hàng nữa. Bây giờ bên ngoài Hạc Dương đủ các loại quán nhỏ, giá tiền rẻ hơn xã mua bán và cửa hàng quốc doanh nữa, nếu bà mua đồ, bà sẽ chọn mua ở ?”
Vương Lệ Trân hề nghĩ ngợi : “Vậy nhất định bà sẽ mua ở quán nhỏ .”
Ninh Hương vẫn : “Những khác cũng nghĩ giống như bà, họ đều sẽ vui vẻ tới sạp hàng mua ít đồ gì đó. Hiện tại suy nghĩ của nhiều vẫn còn dừng ở tư tưởng cũ thoát , chỉ tôn trọng sinh viên đại học hoặc là nhân viên chính phủ ăn cơm nhà nước, xem thường các hàng quán vỉa hè ở bên ngoài, cảm thấy bán hàng quán vỉa hè mất thể diện. Họ cảm thấy đây là công việc đàng hoàng, chỉ đám lưu manh mới như . Người bán hàng quán vỉa hè ít như , mà mua đồ nhiều như thế, bà xem liệu thể kiếm tiền ? Tuy rằng họ đều chỉ bán những món
đồ vật nhỏ, những thứ lợi nhuận thấp, nhưng tích tiểu thành đại mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-292.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
”
Vương Lệ Trân hiểu, bà gật đầu lắng , xong suy nghĩ một lúc còn : “Nếu thật sự thể kiếm tiền, bà thể tìm Kiến Đông , nhờ cho bà lấy những thứ đồ đó từ , bà cũng sẽ nhập một ít hàng ngoài bày sạp bán đồ.”
Ninh Hương bà : “Bà nhiều tuổi như thì nên ở nhà nghỉ ngơi thôi. Cháu thêu mấy sản phẩm cũng kiếm ít tiền lời, mắt trong tay cháu thiếu tiền, một cháu xài cũng hết, cháu cho bà tiền chi tiêu là .”
Vương Lệ Trân mở miệng một câu: “Không cháu vẫn tích góp tiền mua nhà ?”
Chuyện cũng đúng, Ninh Hương bật , đưa tay sờ sờ vành tai .
Vương Lệ Trân còn : “Bà cũng mới sáu mươi, cũng gì bất tiện, chuyện nhỏ bà vẫn thể . Mà bà ở nhà cũng buồn chán, bằng để bà tìm vài việc . Hơn nữa bà thị trấn mà chỉ công xã bày chơi một chút thôi, cũng thể kiếm chút ít tiền lời mà.”
Ninh Hương tiếp: “Bà sợ khác xem thường ?”
Vương Lệ Trân “ôi” một tiếng, : “Bà sống hơn nửa đời , lúc nào khác coi trọng ? Một bà già thì còn sợ gì cái ? Kiến Đông còn sợ, dẫn theo cả, hai, em út nhà ngoài bày sạp, cháu thôi họ cũng khác chê c.h.ế.t .”
Ninh Hương Lâm Kiến Đông việc nhất định cũng sẽ giống như Giang Kiến Hải, sẽ khác chỉ chỏ giảng giải tam đạo tứ, hiện giờ tình huống như phổ biến, những ai chuyện gì khác lúc nào cũng chịu đựng một áp lực, nhưng cô vẫn hỏi tiếp một câu: “Cười chuyện gì ạ?”
Vương Lệ Trân : “Nói mấy con trai nhà bọn họ đều việc đàng hoàng, đầu óc chập mạch. Bốn thanh niên trai tráng khoẻ mạnh đều xuống ruộng việc, dù thì Lâm A Tam cũng là một sinh viên đại học, học ở cái dáng vẻ của bọn lưu manh, chơi bời lêu lổng dẫn em chạy lên thị trấn bày quán vỉa hè nữa. Nói bọn họ giống Giang Kiến Hải, ý mấy em nhà bọn họ việc kiếm sống, ngoài bày quán vỉa hè tránh lúc nhàn rỗi. Kiến Đông là sinh viên đại học, nghiệp còn thể công ăn việc định , còn ba em đúng là lười tiền đồ.”