Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:52:38
Lượt xem: 94

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi vì bọn họ đã hoàn toàn nhận rõ hiện thực từ lâu, đó là mặc kệ bọn họ ầm ĩ hay lăn qua lăn lại gây chuyện, Ninh Hương cũng sẽ không rút cho bọn họ một đồng tiền. Cái đứa con gái này, từ lúc bắt đầu ầm ĩ ly hôn bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà, cũng đã lộ ra lòng dạ ác độc và nhẫn tâm.

Năm ngoái Hồ Tú Liên lén lút chạy vào trong thành phố bị tổ duy trì trật tự bắt được, sau khi chuyện đó qua đi, hai vợ chồng lại tán gẫu việc này, họ đều cảm thấy việc này nhất định là do Ninh Hương âm thầm báo cáo. Bằng không sao vận may của họ có thể kém như vậy, bà vừa tới cổng trường đại học chờ một lúc, tổ duy trì trật tự đã tìm đến rồi.

Suốt mấy năm qua, bọn họ nghĩ tới bao nhiêu biện pháp, đi tìm Ninh Hương bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng đều va phải trắc trở. Những chuyện này bày ra trước mặt hai vợ chồng bọn họ, nếu hai người vẫn còn ôm ấp hi vọng vào chuyện này, thì cũng coi như hai người quá kiên trì rồi.

Có thể có ý chí kiên cường vào một chuyện như vậy, không nản chí không bỏ cuộc, càng đánh càng hăng, chuyện này người bình thường sao có thể làm được. Nếu như có thể có dạng tinh thần kiên trì bền bỉ bất khuất như vậy, thì trong cuộc sống còn vấn đề gì mà không thể giải quyết được, còn chuyện gì có thể cản trở chiến thắng nữa, có chuyện gì không thể thực hiện được sao? Vậy thì bọn họ cũng không cần phải dựa vào người khác, càng không cần phải bóc lột hút m.á.u con gái mình để sống sót rồi.

Nhưng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đều là người bình thường, hơn nữa họ chỉ là những người bình thường cấp thấp, thậm chí không thể sống tốt bằng chính khả năng của mình. Trước giờ bọn họ chưa bao giờ có ý chí nỗ lực như vậy, gặp phải chuyện gì cản trở thì từ bỏ, vì thế nên từ lâu hai người đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì với Ninh Hương nữa rồi.

Nhìn tác phẩm thêu của Ninh Hương trở nên nổi tiếng, giá thành được nâng lên, trong lòng bọn họ không nhịn được càng thêm uất ức?

Vẫn phải nuốt giận kiềm chế bực bội!

Bây giờ bọn họ nhẫn nhịn một hơi, chờ tới khi Ninh Dương thi lên đại học.

***Ninh Hương và Vương Lệ Trân cơm nước xong thì rửa sạch sẽ bát đũa, sau khi rửa mặt xong cả người cô đều nhẹ nhàng thoải mái. Cô vừa mới ngồi xuống cạnh mép giường thì chợt hắt hơi hai cái liên tục. Sau khi hắt hơi một xong một lúc lâu sau đó, cô mới ngẩng đầu lên đưa tay ra với lấy cặp sách của mình.

Bên trong cặp sách có chiếc ví đựng tiền công mà chiều nay cô vừa đi lĩnh từ trạm thêu về, không nhiều lắm, nhưng cũng được hơn một trăm đồng rồi. Trước kia Ninh Hương dựa vào việc thêu hai mặt kiếm được hơn một ngàn đồng, cô đều gửi vào trong ngân hàng, còn hơn một trăm đồng này, cô tính cầm về trong thành phố sau đó vẫn sẽ đi gửi tiết kiệm.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-295.html.]

Cầm nhiều tiền trên người như vậy dù sao trong lòng cũng sẽ không yên tâm, vừa sợ rơi mất vừa sợ bị trộm cắp, cho dù đi đâu tay cũng phải đặt ở trên túi xách.

Ninh Hương cúi đầu lấy ví tiền từ trong cặp xách, lại khe khẽ kéo ví tiền ra, cô đếm rồi lấy ra năm tờ đại đoàn kết, duỗi tay đưa đến trước mặt Vương Lệ Trân, dùng ánh mắt ra hiệu bà ấy nhận lấy số tiền này đi.

Vương Lệ Trân nhìn thấy Ninh Hương bỗng nhiên lấy ra nhiều tiền như vậy, hai mắt lập tức trợn tròn, bà ấy vội vàng lắc đầu nhỏ giọng nói: “Chuyện này không thể được đâu, sao bà có thể lấy của cháu nhiều như vậy được chứ?” Năm đồng tiền đã là nhiều lắm rồi, chứ đừng nói tới hẳn năm mươi đồng!

Ninh Hương không nói hai lời trực tiếp cầm tiền nhét vào trong tay Vương Lệ Trân rồi khoá ví lại, cất vào trong cặp sách. Cô ngẩng đầu nhìn Vương Lệ Trân nói: “Bà đừng khách sáo với cháu như vậy, hai bà cháu ta không phải là người thân sao? Hơn nữa không phải bà muốn làm chuyện làm ăn ư, bà cứ cầm lấy trước rồi làm thử xem.”

Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương do dự một lát, sau đó bà ấy thở ra một hơi nhìn cô gật đầu: “Vậy thì bà nhận.”

Ninh Hương cười cười, cô cầm cặp sách vứt vào trong góc trên đầu giường, còn mình thì bò lên tựa đầu vào giường, lại nói: “Chỉ cần Lâm Kiến Đông dẫn bà theo thì sẽ không bị lỗ vốn, từ trước đến giờ anh ấy làm việc rất đáng tin. Bà cứ tìm việc làm, kiếm một ít tiền vui vẻ là được rồi, đừng để bản thân mệt mỏi nhé.”

Vương Lệ Trân cất năm mươi đồng tiền vào bên trong khăn mùi soa, nhét vào thật sâu bên trong hòm gỗ long não, lại còn cẩn thận dùng quần áo phủ lên. Bà ấy đậy nắp hòm lại rồi mới quay đầu nói với Ninh Hương: “Bà biết, một bà lão như bà sống còn hi vọng phát tài cái gì nữa chứ?”

Ninh Hương nhìn bà ấy cười:

“Nói không chừng không cẩn thận lại phát tài thật đó.”

Vương Lệ Trân bị cô nói tới nỗi bật cười, từng nếp nhăn trên khuôn mặt bà ấy đều ấm áp: “Vậy bà sẽ tích góp tiền cho A Hương nhà chúng ta mua nhà ở trong thành phố.”

Loading...