Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:52:43
Lượt xem: 98

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bình thường Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng tiết kiệm muốn chết, đúng là tiết kiệm từ trong kẽ răng đấy, không tiết kiệm không có tiền học phí, càng không thể trả nổi những món nợ ở ngoài kia. Gần đây đã có họ hàng đến tìm họ đòi tiền rồi, làm sao người ta có thể để mặc họ thiếu nợ từ năm này sang năm khác chứ.

Người ta không có chuyện gì gấp còn đỡ, một khi gặp phải chuyện gì gấp cần dùng tiền thì tất nhiên phải đến đòi họ rồi.

Hồ Tú Liên đưa hai hào cho Ninh Ba, sau đó cùng với Ninh Kim Sinh và Ninh Dương đến đội sản xuất làm việc.

Đúng vậy, trong nhà thật sự rất khó khăn, bây giờ Ninh Dương đang nghỉ hè cũng phải đi làm kiếm tiền, nhưng mà đợi đến khai giảng thì thằng bé phải đi học, không thể tiếp tục đi theo để làm việc nữa, xem ra cũng chỉ là đỡ đần phần nào khi nghỉ hè thôi, rất dễ bị trực tiếp phớt lờ đi.

Làm việc ở công trường dưới cái nắng gay gắt của tháng tám, chiếc áo trên người sau nửa ngày trời đã bị ướt đẫm bởi mồ hôi, tất nhiên mỗi người sẽ có mức lương khác nhau, làm công việc nặng nhọc khác nhau sẽ có mức lương khác nhau. Hồ Tú Liên thân là phụ nữ nên tất nhiên tiền lương cũng ít hơn so với những thanh niên có sức lao động như Ninh Kim Sinh, còn những đứa nhóc mới lớn mười mấy tuổi giống như Ninh Dương thì công việc càng nhẹ hơn một chút, tiền lương nhận được cũng càng ít hơn.

Cũng giống như Ninh Lan vậy, số tiền lương ít ỏi mỗi ngày kiếm được, phụ cấp cho người khác không bao nhiêu cả, kiếm đủ để nuôi sống bản thân là tốt lắm rồi.

Buổi trưa tan làm quay về nhà, Hồ Tú Liên dùng nước mát rửa mặt cho khỏe và bắt đầu đong gạo nấu cơm. Ninh Kim Sinh mệt hơn bà, thường sẽ tìm nơi thoáng mát ngồi nghỉ ngơi một lát cho lại sức rồi mới về nhà trực tiếp ăn cơm.

Ninh Dương đi theo Hồ Tú Liên cùng về nhà nhưng sau khi đến nhà cũng không phải đụng tay vào việc gì cả, Hồ Tú Liên đứng sau bếp thổi lửa nấu cơm, bà dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán và nói với Ninh Dương: “Đi tìm anh của con đi.”

Ninh Dương rửa mặt sạch sẽ lấy lại sức liền trực tiếp đi ra ngoài tìm Ninh Ba nhưng thằng bé tìm hết cả một vòng lớn, gọi rất lâu cũng không tìm thấy Ninh Ba. Khi trở về Ninh Kim Sinh cũng về đến nhà rồi, thằng bé hơi thở dốc đi đến trước mặt Hồ Tú Liên nói: “Không có tìm thấy.”

Hồ Tú Liên lẩm bẩm một câu: “Đã tới thời gian ăn trưa rồi mà còn chạy đi đâu thế…”

Sau đó lời nói này của bà vừa thốt ra giống như đột nhiên chạm phải sợi dây thần kinh nào đó của Ninh Kim Sinh vậy, sắc mặt Ninh Kim Sinh đột nhiên thay đổi và nhanh chóng quay người đi đến nơi cất tiền trong nhà, tìm ra cái khăn tay mình cất giữ rồi vội vàng mở ra xem, khi phát hiện tiền không thiếu lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-297.html.]

Hồ Tú Liên thấy ông như thế liền nhanh chóng hiểu rõ ý của ông. Từng trải qua chuyện của Ninh Lan nên ông tưởng Ninh Ba lại trộm tiền trong nhà bỏ trốn! Nhưng mà bây giờ nhìn thấy sáu đồng vẫn còn nên bà cũng thở phào nhẹ nhõm theo.

Bà nói: “Thằng Ba không làm những chuyện như vậy đâu.”

Kết quả bà vừa nói xong lại nghe tiếng Ninh Dương gọi với một tiếng ‘cha mẹ’ ở bên ngoài, Ninh Kim Sinh gói tiền lại, sau đó lại đổi một chỗ cất giữ tiền kín đáo hơn, sau đó cùng với Hồ Tú Liên đi ra ngoài và hỏi Ninh Dương một câu: “Sao thế?”

Trong tay Ninh Dương cầm một tờ giấy và đưa đến trước mặt Ninh Kim Sinh: “Ninh Ba đi rồi.”

Đôi mày Ninh Kim Sinh bỗng chốc chau lại và đưa tay ra giật tờ giấy trong tay Ninh Dương. Ông cúi đầu nhìn đống chữ trên lá thư, còn chưa đọc hết thì sắc mặt ông đã khó coi đến đỉnh điểm, giữa hai trán có thể bóp nát một quả hạch đào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Ba cầm lấy hai hào của Hồ Tú Liên đưa và đi mất.

Ninh Hương ở chỗ của Vương Lệ Trân suốt một đêm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng hết đã thức dậy, cô lấy vật dụng bỏ vào trong ba lô, không có đánh thức Vương Lệ Trân vẫn đang ngủ say. Trong ánh sáng le lói của buổi sáng sớm đã len lén rời khỏI đại đội Điềm Thủy và ngồi thuyền trở về Tô Thành.

Sau khi trở về Tô Thành, việc đầu tiên cô đến ngân hàng đem gửi tiền trong ba lô, tất nhiên là không gửi hết toàn bộ, dù sao cô cũng còn phải bỏ tiền mua quà cho Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân.

Cô có thể có danh tiếng như hôm nay, có thể một lúc kiếm được nhiều tiền như thế, ngoại trừ phải cảm ơn Vương Lệ Trân thì người còn lại phải cảm ơn chính là Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân. Nếu như không phải có sự chỉ dạy tận tình của Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân thì cô cũng không được chút thành tựu ít ỏi như ngày hôm nay.

Sau khi gửi tiền xong, Ninh Hương liền đến chợ thương mại mua một ít sản phẩm bồI bổ, lựa chọn một lúc chọn được hai sợi khăn tơ màu trơn. Sau khi mua xong quay về, cô liền cầm kim chỉ lên thêu hai bức tranh khác nhau lên tấm khăn lụa, toàn bộ đều là tâm ý của mình.

Cho dù là đồ tặng cho người khác, không nhận được một đồng nào nhưng cũng không thể qua loa được, cô nghiêm túc thêu hai bức tranh nho nhỏ mất bảy tám ngày, mỗi một mũi kim đều không tùy tiện, thêu xong liền đến thời gian khai giảng.

Bởi vì khai giảng phải chuyển ký túc xá bận này bận kia, vì thế Ninh Hương cũng chưa vội đi tặng quà cho Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân, cô cẩn thận cất hai cái khăn đi và muốn đợi đến học kỳ mới bước vào quỹ đạo, đến lúc cuối tuần mới mang tặng cũng không muộn.

Loading...