Nói xong cậu ấy lại vội vàng bổ sung: “À, không có ý gì khác đâu, chỉ là lời mời giữa những người bạn thôi, cô từ chối cũng không sao cả.”
Ninh Hương nhìn cậu ấy khẽ mỉm cười một cái, nghĩ kỹ đúng là mình cũng có thứ cần phải mua, đại loại như đồ dùng học tập hay đồ dùng sinh hoạt gì đó, vì vậy liền gật đầu đồng ý. Sau đó cả hai không ngồi xe đến trường học, giữa chặng đã trực tiếp đeo ba lô bước xuống xe.
Thân là dân bản địa, Sở Chính Vũ tất nhiên rất rành đường Tô Thành, sau khi xuống xe liền dẫn Ninh Hương đến một cái chợ nhỏ nhộn nhịp gần đó, những chợ nhỏ bây giờ có thể trở nên náo nhiệt toàn bộ đều bởi vì người bán vỉa hè rất nhiều, những thứ bán ra đều là những thứ nho nhỏ.
Ở cái thời đại này, thị trường có phần rộng rãi nhưng người bình thường vẫn chưa thể kinh doanh được thứ gì to lớn cả.
Ninh Hương và Sở Chính Vũ đi dạo trong chợ, mua một chút đồ dùng cần thiết cho cuộc sống và học tập, trạng thái của hai người khi ở bên nhau vẫn rất tự nhiên, chính là một đôi bạn rất thân thiết, những chủ đề nói với nhau cũng rất vui vẻ và có ý nghĩa.
Ở trước mặt loại người như Sở Chính Vũ muốn không vui vẻ cũng khó, cậu ấy chính là người không để bụng phóng khoáng dễ chịu, luôn có thể vô tình khiến người ta phải bật cười, là kiểu người lạc quan bẩm sinh, rõ ràng là trông rất đứng đắn nhưng trên người lại có một khí chất chọc cười thiên phú. Cùng cậu ấy đi dạo chợ vô cùng thoải mái, Ninh Hương bỏ một cuốn vở ghi chú lớn như bàn tay vừa mua vào trong ba lô và cười nói với Sở Chính Vũ: “Bây giờ trong tay tôi còn dư chút tiền, mời anh ăn cơm nhé, anh muốn ăn cái gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tất nhiên Sở Chính Vũ không bỏ qua cơ hội ăn cơm chung với Ninh Hương, nghe Ninh Hương nói thế, cậu ấy không cần nghĩ ngợi liền lập tức đồng ý. Nhưng mà cậu ấy suy nghĩ đến việc điều kiện gia đình Ninh Hương không tốt lắm, lại không thể làm Ninh Hương mất mặt, vì thế cậu ấy đã nói: “Được thôi, ăn bát mì là được rồi.”
“Được thôi…”
Ninh Hương trả lời một tiếng quay đầu lại còn chưa đi được hai bước, ánh mắt liền tập trung lên người một thiếu niên bên vệ đường, bộ dạng thanh niên tầm mười ba mười bốn tuổi, trên người mặc bộ đồ vải xám và chiếc quần dơ dáy, trên mặt và tay đều rất dơ, trước mặt đặt một cái chén sứ bị mẻ miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-300.html.]
Sau khi Ninh Hương đứng nhìn chằm chằm mất vài giây thì người thiếu niên bên vệ đường kia cũng nhìn thấy cô, vì thế cả hai đã chạm ánh mắt nhau, Ninh Hương bất giác dừng bước chân lại, còn trong đáy mắt người thiếu niên kia cũng dần dần tỏa ra ý hận thù và chán ghét, ánh mắt bỗng chốc trở nên đỏ lè giống như con sói hung tợn vậy.
Nếu như có thể nhe ra răng nanh thì có lẽ thằng bé đã có thể nhào ra và xé Ninh Hương ra một trăm mấy chục mảnh.
Ninh Hương không ngờ có thể gặp Ninh Ba ở đây, đứa em trai này đã không gặp mặt một năm mấy rồi nhưng ánh mắt đầu tiên cô đã có thể nhận ra đây chính là Ninh Ba chứ không phải Ninh Dương, còn Ninh Ba cũng không ngờ có thể gặp Ninh Hương ở đây, thằng bé đang ở đây ăn xin.
Sau khi thằng bé cầm lấy hai hào chạy ra thành phố thì đến nơi tìm việc làm trong thành nhưng bởi vì tuổi tác thể chất thằng bé còn nhỏ, trông có vẻ không phải là người có thể làm việc nặng nhọc nên tốn hết hai hào ở nên tìm việc làm nhưng cũng không tìm được công việc nào cả, người ta cũng không cần thằng bé.
Số tiền hai hào trên đường đi đã tiêu xài gần hết rồi, vào trong thành phố cũng không có nơi ở, phải ở trong công viên ngủ bên vệ đường, hoặc là ở một đêm dưới cái gầm cầu nào đó. Bây giờ chưa có quản khống quá nghiêm khắc, cũng không có đội giám sát đến bắt người đi.
Thật sự không tìm được việc làm, thằng bé cũng không muốn về nhà nên tùy tiện tìm một cái chén nát và bắt đầu quanh quẩn ăn xin trong thành phố. Nơi ở thằng bé có thể tùy tiện ngủ đâu đó một đêm, chỉ cần trời không mưa là được nhưng cái ăn thì không thể không có, cảm giác khi đói bụng thật sự chịu không nổi.
Xin ăn vài ngày thằng bé phát hiện cái chợ nhỏ này có rất nhiều người, vì thế liền ngồi ở nơi này.
Một thời gian không có tắm rửa, lúc không chịu nổi liền tùy tiện tìm con sông nhỏ nhảy xuống tắm rửa, quần áo trên người cũng không giặt giũ gì cả, cả người dơ bẩn bê tha ngồi bên đường, trước mặt đặt cái chén nát, rõ ràng đây chính là một kẻ xin ăn.
Có những khi ngồi đó cả ngày trời cũng không có tiền, có khi gặp được người tốt bụng sẽ ném vào trong chén thằng bé một phân hai phân.
Từ khi Ninh Lan chạy trốn bị nhà họ Triệu đập phá liền cả năm qua thằng bé đã chịu rất nhiều khổ cực, bây giờ khi nhìn thấy Ninh Hương thì trong lòng tràn đầy hận thù, ánh mắt đỏ lè sắp rỉ m.á.u liền có bấy nhiêu chán ghét.