Lần coi như gặp , bọn họ hẳn là cũng sẽ cố kỵ, sẽ tiếp tục lẽ thẳng khí hùng mà mở miệng đòi tiền đòi phiếu.
Mấy ngày kế tiếp, chuyện gì cũng hề xảy , Ninh Hương trực tiếp xem như bọn họ sợ, hiển nhiên cũng thu hồi trạng thái bất cứ lúc nào cũng chuẩn chiến đấu.
Thu tâm, cô vẫn như cũ chuyên chú sự nghiệp thêu thùa của , cầm tài liệu thu thập thoả tìm Lâm Kiến Đông, tìm một chỗ an tĩnh cùng thảo luận đổi mới bản gốc. Có đôi khi là ở trường học, đôi khi sẽ ngoài tìm quán uống trò chuyện.
Bởi vì nghỉ thời gian dài gặp, Ninh Hương liền mời Lâm Kiến Đông ngoài uống . Hai xuống quán , uống thảo luận nội dung sáng tác , lúc thảo luận, Lâm Kiến Đông sẽ trực tiếp cầm bút vẽ bản thảo thô giấy.
Hiện giờ tay nghề vẽ của Lâm Kiến Đông nâng cao nhiều, chí ít đường nét chuyên nghiệp.
Hai thảo luận xong chuyện bản gốc, vẽ đại khái bản thảo thô, đó thu dọn tài liệu và bức hoạ, trầm tĩnh uống thêm chút , hàn huyên chút chuyện nhà, Ninh Hương hỏi Lâm Kiến Đông: “Sau khi về nhà, việc ăn thế nào ?”
Nhắc đến chuyện , Lâm Kiến Đông vui vẻ, bởi vì dẫn theo ba em kiếm tiền, ước tính tiếp theo trong nhà sẽ sống quá khó khăn. Vấn đề lớn nhất của nhà chính là nghèo, bởi vì nghèo mà nhân khẩu nhiều cho nên sống dễ dàng, mâu thuẫn cũng nhiều.
Anh trả lời Ninh Hương: “Rất , nhà của đều vui chịu , nghĩ rằng tiền còn thể kiếm như thế, hơn nữa thể nhẹ nhàng kiếm nhiều như . Nhất là mỗi lúc trời tối về nhà ánh đèn đếm tiền, đến mức miệng khép .”
Ninh Hương thể tưởng tượng cảnh tượng như , một ngọn đèn dầu ánh lửa dập dờn, soi sáng mỗi một đường nét mặt bọn họ, nhất là ý đuôi mày khóe miệng. Loại vui sướng giống như niềm vui khi thấy hạt lúa vàng rực đầy đất lúc thu hoạch vụ thu mùa.
Tràn ngập hi vọng đối với tương lai, tràn ngập nhiệt tình đối với cuộc sống.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-304.html.]
Chỉ là ngẫm , bèn cảm thấy vui vẻ.
Nếu như Ninh Hương cũng nhà như thế , mặc dù trong nhà nghèo, bình thường sẽ vô mâu thuẫn và xung đột nhưng trong lòng là thương xót nhớ nhung lẫn , cô cũng sẽ dẫn theo nhà cùng kiếm tiền, để niềm vui của một , gấp đôi thành niềm vui của cả nhà.
Đương nhiên cô nhà như thế, cho nên cũng cần phí loại tâm .
Việc cũng gì để xúc động, Ninh Hương chỉ Lâm Kiến Đông hỏi: “Bà Lệ Trân tìm ?”
Lâm Kiến Đông gật gật đầu: “Bà bà cũng bày quầy ăn, đoán khẳng định là ý của em. Tuổi bà lớn, sợ bà mệt nhọc, nhập cho bà là những thứ mấy đứa trẻ thích như dây thun, kẹp tóc, viên bi, còn một ít đồ ăn vặt như kẹo, mức vỏ hồng, bột ô mai , bày ở bên cạnh trường học ở trấn, trẻ con thể chen thành một đám.”
Nghe lời , Ninh Hương tưởng tượng Vương Lệ Trân một đám trẻ con vây giữa, trong tay tất cả trẻ con đều cầm một xu hai xu hô lên với bà : “Bà, cháu dây thun , bà, cháu kẹo bong bóng , bà, một xu mấy viên bi …”
Nghĩ nghĩ bèn , vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, lòng tràn đầy ấm áp.
Đồ vật bán cho trẻ con thì dĩ nhiên tiền vốn thấp, đương nhiên lợi nhuận cũng thấp. chỉ cần Vương Lệ Trân cảm thấy thích, đem đến cho những đứa trẻ hồi ức và niềm vui tuổi thơ, chính cũng cảm thấy vui vẻ thỏa mãn cô độc thì cũng .
Ninh Hương : “Không ý của em , ý của em là bà lớn tuổi , ở nhà nghỉ ngơi là . Bà bà ở nhà buồn bực đến mức sợ, tìm chút chuyện để , em mới cho bà tiền vốn. Bây giờ như , em cũng yên tâm.”
Lâm Kiến Đông tiếp lời cô: “Yên tâm , , già đều thích trẻ con. Mặc dù đến đây học nhưng cũng dặn thằng tư , bảo ở nhà giúp đỡ bà Lệ Trân, thăm bà nhiều hơn, hàng thì lấy giúp bà .”
Nghe Lâm Kiến Đông xong những chuyện , trong lòng Ninh Hương chỉ còn bốn chữ “yên tâm” và “vui vẻ”.
Hai ngày khi Lâm Kiến Đông kể những chuyện , Vương Lệ Trân gửi thư tới cho Ninh Hương, chính là chuyện hiện tại bà đến cổng trường bày quầy nhỏ bán đồ chơi và đồ ăn vặt. Nói bà tích tiểu thành đại kiếm lời ít, tích lũy mua nhà cho Ninh Hương, còn mỗi ngày nhiều trẻ con vây quanh như nhưng vui, mỗi ngày đều nhiều đứa giành hô “bà”.