Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 305

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:53:03
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Hương đọc thư đến bật cười, chỉ cảm thấy cuộc sống đã từng lờ mờ không ánh sáng bắt đầu chậm rãi trở nên đầy ánh mặt trời rồi.

Người bên cạnh đều đang hướng về phía trước, đều đang cố gắng sinh sống, đều đang dùng năng lực của mình để cho mình càng ngày càng tốt, nội tâm Ninh Hương tự nhiên cũng tràn đầy sức mạnh, đối với cuộc sống và tương lai càng thêm tràn ngập đam mê và lòng tin.

***

Mỗi một đường may dần trải rộng ra trên vải thêu, trên mũi kim nở ra hoa.

Bởi vì có danh tiếng, hiện tại Ninh Hương lại làm tác phẩm, đã không lo không ra tay được, càng không lo giá tiền. Nhưng cô cũng không đùa giỡn chuyện tâm tư về việc làm ăn với những thương nhân kia, hao tâm tổn trí đạt lợi ích từ trong miệng bọn họ.

Đa phần cô vẫn là bán tác phẩm cho một vài đơn vị nhà nước có quan hệ với nước ngoài, ví như đại thương thành quốc doanh lớn nhất nước, bộ phục vụ thủ công mỹ nghệ, khách sạn quốc tế dùng để tiếp đãi khách nước ngoài... Còn có trạm thêu nho nhỏ ở Mộc Hồ kia.

Cô là người sinh năm 1956, trải qua hai mươi năm mà quốc gia có hai lần nghèo khổ, đối với quốc gia có loại tình cảm đặc biệt sâu sắc. Chỉ cần cô có sức mạnh liền muốn vì tổ quốc yêu quý của mình, có thể chi ra một phần lực thì chi ra một phần lực, có thể biểu đạt một chút nhiệt tình thì liền biểu đạt một chút nhiệt tình.

Cô cứ như vậy dựa vào một cây kim một sợi chỉ trên tay, dựa vào sự tĩnh tâm lắng đọng của mình trước khung thêu, dựa mỗi phút mỗi giây trôi đi, để cho từng món từng món tác phẩm của mình phân bố khắp trong ngoài nước, để cho tên mình trở thành đại danh từ thêu thùa của năm này.

Một năm này chỉ cần nhắc đến thêu thùa, người trong nghề không ai không biết Mộc Hồ, không ai không biết Ninh Hương.

Tác phẩm cô thêu cảnh tượng đẹp đẽ vượt trội hẳn, như thể trong mỗi sợi chỉ đều mạnh mẽ và tràn đầy sức sống. Trong tác phẩm của cô có sự lắng đọng của cuộc đời cô, có thể trầm tĩnh dịu dàng đến cực hạn, cũng có thể hào hùng khí thế đến cực hạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-305.html.]

Hơn nữa rất nhiều tác phẩm cô thêu đều là bức tranh tất cả mọi người chưa từng thấy, mặc kệ là hình thức, tay nghề thêu hay là nội dung đều đem đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng kinh diễm. Cô không chỉ dùng loại hình thức thêu thùa để truyền bá văn hoá Trung Quốc, còn dùng nội dung được nghiên cứu ra để truyền bá văn hoá Trung Quốc.

Tác phẩm của cô không chỉ là kinh diễm về mặt thị giác, mà còn chăm chút và dụng tâm vào mặt nội dung.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đương nhiên cùng với danh tiếng càng lúc càng lớn của Ninh Hương, quy cách xuất hiện tác phẩm càng ngày càng cao, một người vẫn luôn âm thầm nhấc bút vẽ tranh ở phía sau, Lâm Kiến Đông vì sáng tạo nội dung cho cô mà cống hiến rất nhiều, thù lao nhận được cũng càng ngày càng nhiều.

Lần nhận thù lao gần đây nhất, Lâm Kiến Đông cười nói với Ninh Hương: “Có một loại cảm giác bị mạnh mẽ nhét tiền vào miệng.”

Nghe anh nói như vậy, Ninh Hương cũng nhịn không được mà bật cười: “Vậy cảm giác bị mạnh mẽ nhét tiền vào miệng thế nào?”

Lâm Kiến Đông không cần suy nghĩ: “Đương nhiên là cảm giác hạnh phúc.”

Không nói những chuyện lớn kia, dù sao kiếm tiền chính là vui vẻ mà. Hai người bọn họ ở chung lâu như vậy, lại cùng nhau hợp tác nhiều tác phẩm như vậy, mặc kệ là mức độ ăn ý hay là điểm chung về mặt tình cảm, tất cả đều không phải đẳng cấp bình thường, cho nên cái gì cũng trò chuyện được.

Cười nói xong chuyện nhét tiền vào miệng, Lâm Kiến Đông lại nói chút chuyện đại đội Điềm Thủy với Ninh Hương: “Hai ngày trước anh cả anh viết thư cho anh, nói là đại đội đã nhận được thông báo của huyện, quyết định chia đất cho từng hộ. Cụ thể lúc nào chia thì còn chưa định, nhưng khẳng định trước cuối năm sẽ chia xong. Đồ của đội sản xuất khẳng định cũng phải chia, cái thuyền kia của em, còn cần nữa hay không?”

Hai gian nhà thuyền kia của Ninh Hương là của đội sản xuất, thuộc về tài sản tập thể. Nếu như chia tài sản của đội sản xuất, chiếc thuyền nhỏ kia quả thực cũng phải nhập vào để cùng chia, cái này và trâu hay lừa của đội sản xuất đều giống nhau, không thuộc về cá nhân nào.

Ninh Hương còn chưa lên tiếng, Lâm Kiến Đông lại tiếp tục nói: “Nếu như không muốn, em đưa chìa khoá cho anh, anh đi thu dọn đồ của em đến đặt trong nhà anh. Nếu như còn muốn, một người khẳng định không được chia một chiếc thuyền, có lẽ phải bỏ ra chút tiền.”

Bỏ tiền ra, lại chia cho các xã viên khác, như thế người khác mới có thể không có ý kiến.

Loading...