Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 306

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:53:06
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôi nhà thuyền hai phòng chính là nơi Ninh Hương bắt đầu cuộc sống.

Cô suy nghĩ một lúc, nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Em muốn nó.”

....

Tháng mười năm 1979, cánh đồng lúa của thôn Tiểu Cương đã chín vàng cả một vùng, tính toán tổng sản lượng lương thực năm đó được sáu mươi sáu tấn, tương đương với tổng sản lượng lương thực của cả đội từ năm 1966 đến tháng năm năm 1970. (1)Cải cách nông thôn, bắt đầu mùa đông dài năm nay.

Sau khi đại đội Điềm Thủy hoàn thành việc phân chia lương thực của vụ thu hoạch mùa thu, nhận được thông báo của Huyện ủy gửi xuống, khoán sản lượng đến các hộ gia đình trước cuối năm nay, khoán toàn bộ ruộng đất, lấy mỗi hộ gia đình làm đơn vị, phân chia ruộng đất theo đầu người mỗi hộ .

Từ giờ về sau tạm biệt thời kỳ của những tập thể lớn, không cần phải làm việc cùng nhau nữa, các hộ gia đình tự trồng trọt trên diện tích đất, lời lãi tự chịu.

Sau khi đại đội Điềm Thủy hoàn thành phân chia ruộng đất xong, từng đội sản xuất lại bắt đầu phân chia toàn bộ tài sản xuống tập thể, gồm các loại dụng cụ nông nghiệp cùng với gia súc, đội trưởng từ các đội sản xuất chủ trì phân phát, phân chia hết tất cả, không để lại dù chỉ một thứ.

Nhưng cho tới bây giờ việc phân chia tài sản cũng không phải chuyện dễ, cho dù anh em trong nhà đã ra ở riêng, cũng vì một cái muôi sắt, một cái chảo sắt mà đánh nhau đến đầu rơi m.á.u chảy, chưa nói đến chuyện cả đội sản xuất cùng phân chia cho rất nhiều hộ gia đình.

Các đội trưởng đều cảm thấy nhức đầu về việc này, căn bản không thể nào bắt tay làm được, nghĩ muốn mặc kệ nhưng lại không thể mặc kệ được, chỉ có thể cố gắng mà làm.

Sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, đội trưởng đội hai gọi toàn bộ xã viên của mình đến phòng chăn nuôi.

Lúc đến nơi, anh ta nói cái gì cũng không ai thèm nghe, tất cả mọi người chỉ quan tâm gia đình mình sẽ được chia cái gì, có được chia nhiều đồ hay ít đồ. Vì thế sau khi nghe anh ta nói mấy lời vô nghĩa, có người không kiên nhẫn nữa mà lên tiếng nói: “Đừng nói nữa, nói như thế thì khi nào mới chia được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-306.html.]

Vừa nói xong lời này, người đó ngay lập tức nói tiếp một câu: “Đội sản xuất chúng ta chỉ có một con trâu, trâu giao cho ai bây giờ?”

Ngoại trừ con trâu là độc nhất vô nhị, còn có rất nhiều thứ khác cũng chỉ có một món.

Một lúc sao, mọi người lại bắt đầu cãi nhau.

Vào một mùa đông lớn như vậy, đội trưởng đội hai thấy mọi người như thế, sốt ruột đến mức trán đổ đầy mồ hôi. Bây giờ còn chưa bắt đầu chia, mà một đám người đã nhìn anh ta tròng trọc như vậy, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta, nếu như bắt đầu chia, không biết anh ta sẽ bị xé ra làm mấy mảnh nữa?

Nhưng kéo dài mãi cũng chẳng được, không chia được thì cũng phải chia, vì thế anh ta cao giọng nói: “Đầu tiên chúng ta sẽ chia từ những dụng cụ nhỏ trước.”

Bắt đầu phân chia từ những dụng cụ nhỏ, ban đầu lúc chia tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, các gia đình nhận lấy đồ của gia đình mình, sau đó ý kiến về việc chia chác càng nhiều, một lúc lại có người cấu eo, cãi nhau ầm ĩ lên. Có rất nhiều dụng cụ cũng không còn nhiều trong sổ, nhiều gia đình như vậy biết phân chia thế nào?

Đội trưởng nói cũng không ai nghe, kêu cũng không kêu được. Tranh cãi cũng không có ích gì, mọi người đều bắt đầu tranh nhau giành giật đồ đạc. Nhà ai cũng không muốn cho người nhà khác chiếm được lợi thế, giật đại được cái gì đó, có vứt đi cũng không muốn để người khác mang về nhà, vì thế hiện trường lập tức gà bay chó sủa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đội trưởng bảo dừng lại cũng không được, có người thậm chí còn giật lại đồ đạc của người khác dẫn đến đánh nhau, anh đẩy tôi tôi đẩy anh, đều mang những đồ vật mà mình cướp được để lên bàn của mình. Đội trưởng sốt ruột đến mức không còn cách nào khác, chợt nhớ tới Lâm Kiến Đông, liền xoay người chạy tới nhà họ Lâm.

Bây giờ đang là thời gian nghỉ đông, Lâm Kiến Đông biết hôm nay đội sản xuất chia đồ đạc, cho nên không cùng ba anh em đi thị trấn mở quán. Không phải anh sợ nhà mình không được chia nhiều đồ đạc này kia, chẳng qua là phải giúp Ninh Hương lấy được cái thuyền kia.

Anh định đợi đội trưởng chia các đồ khác xong, rồi tiếp theo là chia đến con thuyền. Ai ngờ còn chưa phân đến con thuyền, đám người của cả một đội sản xuất ở trong phòng chăn nuôi bởi vì mấy món đồ mà không cần biết gì nữa trực tiếp lao vào đánh nhau.

Đội trưởng sốt ruột muốn chết, dẫn theo Lâm Kiến Đông đi đến phòng chăn nuôi, miệng nói: “Kiến Đông à, tôi thật sự không còn cách nào khác, cậu mau đến giúp tôi đi. Nếu cứ để cướp giật như vậy nữa, không nói gì đến đồ vật, mà ngay cả người cũng bị mất mạng nữa, bí thư Hứa chắc chắn sẽ phạt tôi.”

Lâm Kiến Đông đi cùng anh ta mấy bước, bỗng nghĩ ra cái gì đó, vội dừng bước xoay người quay về nhà. Đội trưởng không biết anh đột ngột quay về có chuyện gì, vội vội vàng vàng đi theo đằng sau anh nói: “Làm sao thế? Chúng ta đi nhanh đi, để lâu tôi sợ xảy ra chuyện lớn mất.”

Loading...