Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 307

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:53:08
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Kiến Đông chạy chậm lại nói: “Không sao đâu, tôi quay về lấy ít đồ.”

Đội trưởng đội hai dừng lại đứng tại chỗ chờ anh, mặt mày nhăn nhó, giống như củ tỏi khô.

Lâm Kiến Đông chạy về nhà mình một lúc, tìm được một cái chiêng đồng và một cái búa nhỏ. Sau đó anh cầm cái chiêng đồng và cái búa chạy đến trước mặt đội trưởng, ý bảo anh ta:

“Nhanh đi thôi.”

Đội trưởng có lẽ hiểu được ý của anh, vội cùng anh đi đến phòng chăn nuôi.

Lâm Kiến Đồng vừa cầm chiêng đến phòng chăn nuôi thì thấy, tình hình không có lấy nửa điểm thái bình. Chỉ vì một cái cuốc, một cái xẻng, thậm chí là một cái rổ trúc cũng có thể giành giật nhau cho đến chết, không giật được thì đánh nhau, căn bản là loạn hết cả lên, có rất nhiều món đồ đã bị cướp đi.

Cướp giật như vậy, thì còn phân phát cái gì nữa, hỏng hết tất cả rồi.

Nhìn thấy một màn gà bay chó nhảy này, Lâm Kiến Đông không chút do dự, nắm chặt cây búa đập thật mạnh lên mặt chiêng đồng. Một tiếng kêu vang tận trời vang lên, tất cả mọi người ở đây đều bị dọa sợ, dừng dáng vẻ giật đồ lại, quay đầu nhìn về hướng Lâm Kiến Đông.

Lâm Kiến Đông bình tĩnh đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm những người có tuổi tác, vai vế lớn hơn anh rất nhiều, trong đó còn có cả cha và mẹ anh. Trước đó anh đã làm đội trưởng vài năm, quản lý những xã viên đó rất nghe lời, cho nên bây giờ đội trưởng mới đi tìm anh.

Bây giờ đội trưởng này làm việc dựa trên khuôn mẫu cứng ngắc, người có khả năng thì lại không làm, lúc ấy xã viên đội hai bình bầu, chẳng qua là thấy anh ta có chút khả năng, muốn anh ta dẫn dắt mọi người cùng nhau làm việc, thu hoạch thêm được nhiều lương thực hơn mỗi năm.

Quả thật anh ta làm việc rất tốt, nhưng cách xử lý tình hình, quả thật anh ta kém hơn so với Lâm Kiến Đông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở trong lòng xã viên đội hai, bây giờ lời nói của Lâm Kiến Đông- vẫn có trọng lượng hơn, cho nên nhìn thấy Lâm Kiến Đông đến, cũng không tiếp tục giành giật nhau trong phòng chăn nuôi nữa. Lâm Kiến Đông cũng không có nói những lời vô nghĩa để dạy dỗ bọn họ, chỉ hỏi: “Rốt cuộc những đồ này đã chia chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-307.html.]

Nhóm xã viên anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng có một người lên tiếng hỏi anh: “Vậy anh nói xem định phân chia như thế nào đây.”

Vẻ mặt Lâm Kiến Đông vẫn bình tĩnh nói: “Nghe tôi nói đây, bây giờ lập tức bỏ hết toàn bộ đồ đạc trong tay xuống. Còn có một ít đã bị cướp mang về nhà kia, bây giờ lập tức mang đến đây cho tôi, một món cũng không được thiếu, bao gồm cả những thứ đã bị hỏng trong lúc cướp giật.”

Mọi người lại tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cuối cùng cũng không còn ai lên tiếng nói chuyện nữa. Sau đó cha Lâm và Trần Xuân Hoa dẫn đầu, cho con trai mình mặt mũi, bỏ hết những đồ đang cầm trong tay xuống, cúi đầu nói một câu: “Chưa kịp mang về nhà đâu...”

Thấy cha Lâm và Trần Xuân Hoa bỏ đồ đạc trong tay xuống, các xã viên thấy vậy cũng đồng loạt bỏ hết đồ trong tay xuống, lần lượt cùng nhau đặt xuống, cuối cùng tất cả được chất thành một đống lộn xộn. Có những món đồ đã bị mang về nhà, cũng đều phải về nhà lấy để cầm lại đây.

Sau khi mọi người mang trả lại toàn bộ số đồ đạc dụng cụ, Lâm Kiến Đông gọi đội trưởng: “Đội trưởng, anh kiểm tra lại chút xem, xem chỗ đồ đạc, dụng cụ này còn thiếu cái gì không, không cần biết ai là người chiếm lấy làm của riêng, phải nêu tên trước mặt mọi người, tất cả sẽ được phân chia đến cho gia đình nhà xã viên, sau khi phân chia xong không được ai hối hận.”

Bây giờ đội trưởng giống như người hầu chạy chân, anh ta nhìn Lâm Kiến Đông đứng ra giải vây giúp mình, trên đầu anh ta cũng không còn đổ mồ hôi nữa, vội vàng kiểm tra sổ sách xem còn thiếu cái gì không. Sau khi cẩn thận tra sổ xong, ngoài những thứ bị hỏng do cướp giật ra, anh ta phát hiện còn thiếu một cái cày bằng sắt.

Đội trưởng nói với Lâm Kiến Đông, Lâm Kiến Đông quay đầu nhìn về phía tất cả xã viên, mặt vẫn bình tình như cũ nói: “Ai là người đã mang cái cày sắt về nhà, có phải là quên không mang đến đây không? Suy nghĩ nhanh đi, bây giờ nhớ ra thì về nhà lấy mang nhanh đến đây.”

Đợi một lúc, không ai ở đây mở miệng nói chuyện, cũng không có người nào về nhà lấy đồ.

Đối mặt với nhóm người này, Lâm Kiến Đông rất là có kiên nhẫn, trực tiếp nhìn về phía đội trưởng nói:

“Nếu còn không chịu về, vậy soát, lục soát từng nhà một, nếu soát thấy ở trong nhà ai, lập tức bảo bí thư Hứa hủy bỏ tư cách được nhận đồ phân chia, một đồ cũng không được phát.”

Thật ra lời này cũng chỉ là dọa người, nhưng Ninh Kim Sinh quả thật là bị dọa sợ. Vẻ mặt ông không nhịn được mà để lộ sự căng thẳng, vội vã quay người về nhà, giả vờ như vừa rồi quên không nhớ ra, mở miệng nói: “Tôi nhớ ra rồi, hình như là tôi cướp được.”

Các xã viên khác đều nhìn ông, có mấy ánh mắt đồng cảm, dù sao mấy thứ này bây giờ đều thuộc về mọi người. Mỗi gia đình bây giờ cũng không phải giàu có gì, một cái xẻng, một cái cuốc có cái nào mà không phải là tiền, huống chi lại còn là một cái cày sắt to có thể cày đất.

Loading...