Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 308

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:53:11
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Kim Sinh mang theo cái đuôi rời đi, tất cả mọi người đứng một chỗ chờ ông, có người không ngồi yên mà mở miệng nói mấy lời phàn nàn. Mấy lời phàn nàn bay đến tai Hồ Tú Liên, Hồ Tú Liên nghe được thì mặt đỏ đến tận mang tai, nhưng chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy gì.

Vừa rồi mọi người kéo bè kéo cánh đánh nhau, nếu bây giờ bà mở miệng gây sự, chỉ sợ cũng bị người nhà người đó đánh. Với tình hình gia đình bà bây giờ, gặp phải mấy chuyện này thì tốt nhất giả vờ không nghe không thấy im lặng là được, bằng không chắc chắn sẽ không được lợi gì.

Những người khác không có việc gì đứng một đống tại chỗ bắt đầu đi nói xấu, Lâm Kiến Đông lại không nhàn rỗi, anh vội kéo đội trưởng cùng mấy người lớn tuổi trong đội sản xuất cùng nhau bàn bạc về số lượng người, lại bàn bạc xem phải phân chia những thứ này thế nào cho hợp lý.

Chắc chắn sẽ không thể nào công bằng được, dù sao không phải đồ nào cũng có đầy đủ, cho nên chỉ có thể căn cứ vào tình hình gia đình mà phân chia. Có nhà người này cần cái này, có nhà người kia lại càng cần cái kia hơn, chỉ cần phân chia hợp lý, để cho tất cả mọi người đều không bị chịu thiệt.

Lâm Kiến Đông cùng mọi người thảo luận không lâu thì Ninh Kim Sinh cũng mang cái cày sắt đến. Trên đoạn đường về ông đều chửi rủa, bây giờ mang cái cày đến lại là vẻ mặt không dám gây chuyện, nhanh chân chạy về chỗ đám người.

Lâm Kiến Đông cũng không quan tâm nhiều đến ông, cũng không nói những lời làm ông mất mặt, chỉ cần ông mang trả cái cày lại là được. Lúc này sợ nhất là có người đục nước béo cò, chiếm đoạt đồ đạc dụng cụ xong không định trả lại, cảm thấy cướp được nhiều đồ thì gia đình có lợi hơn.

Đã có phương án về việc phân chia đồ dùng dụng cụ, tiếp theo Lâm Kiến Đông bắt đầu chủ trì việc phân chia đồ dùng dụng cụ. Nhưng anh cũng không dựa hết vào những gì đã thảo luận, trực tiếp phát đồ cho người mà anh cảm thấy cần thiết, mà trước khi đưa ra quyết định đều hỏi mọi người có đồng ý hay không.

Anh nói: “Giơ tay biểu quyết, thiểu số phải nghe theo đa số, nếu đại đa số mọi người không đồng ý, vậy thì để lại phòng chăn nuôi, tìm đội trưởng bán lấy tiền, lúc về sẽ phát tiền cho mọi người. Nếu đại đa số mọi người đồng ý, vậy thì cứ phân chia như bình thường, sau này không ai được nhắc lại nữa.”

Cách này rất hay, mọi người đối với cách làm này không có ý kiến gì cả, vì thế Lâm Kiến Đông bắt đầu phân chia từng món đồ một. Đội trưởng đứng bên cạnh anh nhìn vấn đề đã được giải quyết, cười nói một câu: “Cậu được lắm, đầu óc sinh viên có khác.”

Lâm Kiến Đông nhìn anh ta cười một cái: “Trước kia tôi làm đội trưởng cũng rất tốt.”

Đội trưởng liếc mắt nhìn anh: “Cậu béo, cậu vẫn thở.”

Lâm Kiến Đông cười cười một chút, đùa xong lại quay đầu tiếp tục phân chia đồ đạc dụng cụ.

Bởi vì phân chia đồ đạc của đội sản xuất cuối cùng lại rơi lên người Lâm Kiến Đông, cho nên chuyện cái thuyền kia của Ninh Hương anh cũng thoải mái mà xử lý, không còn tranh cãi nữa, mang số tiền Ninh Hương đưa ra đổi lấy những thứ khác trong đội sản xuất, chia cho các gia đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-308.html.]

Sau khi giữ lại thuyền cho Ninh Hương, Lâm Kiến Đông thức suốt đêm viết một bức thư cho Ninh Hương, nói cho cô biết anh đã giải quyết ổn thỏa cái thuyền giúp cô, sau này cái thuyền đấy chính là tài sản cá nhân của cô, muốn mang đi đâu thì mang, cả đời không quay về cũng được.

Ngoại trừ việc này, anh còn viết trong thư về trận đánh nhau ầm ĩ của các gia đình lúc đội sản xuất phân chia đồ đạc dụng cụ. Đương nhiên là dùng cách khoa trương và cường điệu để nói, nói cái gì mà lông gà trống cũng bị vặt, ngay cả lông gà cũng phải chia đều, từ đầu người đánh nhau thành đầu chó.

Nói về việc tập thể phân chia đồ rầm rộ thế nào xong, anh lại hỏi Ninh Hương: “Em có về đón Tết Nguyên Đán không?”

Ngày nghỉ Ninh Hương vẫn ở lại trường chứ không có về đại đội Điềm Thủy, ở trường học để thêu, làm xong cô giao thành phẩm thêu cho chỗ cần. Trước giao thừa hai ngày cô nhận được thư của Lâm Kiến Đông, cầm ra ban công ký túc xá mở ra, xoa hai tay vào nhau mở bức thư được viết bằng giấy caro đỏ.

Cô mặc một cái áo lông cao cổ cùng với một cái áo bông, khuôn mặt chôn vào giữa cổ áo lông xù, đứng ở ban công trong buổi hoàng hôn, bị màu đỏ của ánh chiều tà chiếu lên mặt, nhìn thấy chữ viết trên bức thư, tưởng tượng đến cuộc đại chiến rầm rộ của tập thể, một bên xem thư một bên không nhịn được cười ra tiếng.

Rõ ràng là chuyện đánh nhau của dân nhà quê, lại bị anh nói giống như chuyện gì đó rất buồn cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng là câu Lâm Kiến Đông hỏi cô: “Em có về đón Tết Nguyên Đán không?”

Ánh mắt cô dừng lại ở tám chữ này, Ninh Hương còn chưa kịp hoàn hồn, chợt nghe thấy dưới lầu có người gọi tên cô: “Ninh Hương.”

Ninh Hương lấy lại tinh thần cúi đầu nhìn xuống dưới ban công, chỉ thấy Sở Chính Vũ đứng dưới lầu. Cả người cậu ấy ăn mặc theo phong cách phương Tây cuối thập niên 1970 đầu 1980, giống như những người bước ra từ tạp chí của thập niên này.

Không ngờ thập niên bảy mươi đã qua.

Một thập niên mới lại bắt đầu.

Loading...