Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 310

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:53:16
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Hương nói tiếp: “Dung mạo xinh đẹp, học tập nổi trội, tính cách dịu dàng dễ nói chuyện?”

Sở Chính Vũ hít nhẹ một hơi, vẫn không lên tiếng.

Âm thanh Ninh Hương chậm rãi: “Đây đều không phải một tôi chân chính, ngày đó tôi ở chợ nhỏ mà anh nhìn thấy, cũng chỉ là một góc của tảng băng mà thôi. Gia đình tôi rất phức tạp, quá khứ cũng có chút phức tạp, không sống cùng một thế giới với các anh.”

Sở Chính Vũ lại hít một hơi: “Sống trong cùng một ngôi trường, sao lại không phải cùng một thế giới? Nếu như cô cảm thấy tôi không đủ hiểu cô, cô có thể nói với tôi, tôi đều nguyện ý nghe, nguyện ý đi tìm hiểu, nguyện ý hiểu cô.”

Sống cùng một ngôi trường chính là cống cùng một thế giới?

Sống cùng một ký túc xá, cùng một mái nhà cũng chưa chắc là cùng một thế giới.

Ninh Hương dừng bước chân, xoay người nhìn Sở Chính Vũ: “Nhà tôi không chỉ vô cùng nghèo, anh chị em còn nhiều, người xin cơm anh thấy hôm đó là một trong số hai em trai của tôi. Tôi là chị cả, không muốn giúp cha mẹ nuôi dưỡng em trai em gái nên đã sớm cắt đứt với người nhà. Em gái tôi bị cha mẹ ép gả cho một người đàn ông mà nó chướng mắt nên trộm tất cả tiền trong nhà bỏ chạy. Bởi vì không trả nổi sính lễ kếch xù, nhà tôi bị người ta đập phá đến không còn gì.”

Sở Chính Vũ không kịp chuẩn bị mà nghe được mấy câu này, trong lúc nhất thời căn bản không có cách nào tiêu hóa nhiều tin tức và chuyện vượt ngoài sự hiểu biết của cậu ấy như vậy, vì thế liền ngu ngơ tại chỗ.

Ninh Hương nói tiếp: “Bởi vì trong nhà sống không tiếp được, em trai kia của tôi chỉ có thể bỏ học không đọc sách nữa, đại khái là ở nhà làm việc mệt mỏi làm đến ấm ức cho nên chạy tới thành. Ở trong thành tìm không được việc làm nên chỉ có thể xin ăn.”

Sở Chính Vũ vẫn ngây ngốc đứng đấy, cố gắng hiểu lời Ninh Hương nói.

Ý tứ chính là cô là chị cả trong nhà, cắt đứt với gia đình không quan tâm nữa, em gái cô bỏ chạy khiến cho nhà bị người ta đập phá không còn gì cả, một người em trai đến thành xin ăn, người em trai còn lại thì ở nhà.

Sắp xếp lại xong, cậu ấy bình ổn hơi thở nhìn Ninh Hương nuốt vài ngụm nước bọt, rõ ràng vẫn là không tiêu hóa được chuyện như vậy. Không chỉ tiêu hóa không được chuyện như vậy, cảm thấy giống như là chuyện được bịa ra, thậm chí có nhiều chỗ cậu ấy không hiểu được.

Chẳng lẽ...

Thật sự cha mẹ không phải cha mẹ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-310.html.]

Anh chị em không phải anh chị em sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Đó là cái gì?

Rõ ràng là người một nhà, cốt nhục chí thân, sao lại là loại trạng thái này chứ?

Ninh Hương bắt được biểu cảm trên mặt cậu ấy: “Anh không cần hiểu, không trải qua thì mãi mãi sẽ không hiểu. Hoàn cảnh sống của chúng ta không giống nhau, những việc trải qua không giống nhau, quan điểm nhìn nhận cân nhắc vấn đề cũng không giống nhau, căn bản không thể ở bên nhau.”

Sở Chính Vũ ngưng đọng hồi lâu không nói nên lời, sau đó hơi có vẻ gian nan thốt ra một câu: “Tôi có thể… Chậm rãi để hiểu… Chỉ cần cô cho tôi thời gian…”

Ninh Hương cười một cái: “Tôi không có nhiều thời gian như vậy, tôi cũng không quá cần.”

Loại mong muốn dò xét và hiểu cô này của cậu ấy, đối với cô mà nói là một loại gánh nặng. Cô ước gì hoàn toàn phân rõ tất cả ranh giới với quá khứ, không muốn bởi vì một người mà nhiều lần nói lại những chuyện này.

Cô không muốn phí nhiều tâm tư như vậy chỉ vì để một người hiểu cô, phí nhiều thời giờ và sức lực như vậy để giải thích những chuyện quá khứ chỉ vì để một người hiểu về quá khứ của cô, hiểu cô đồng thời tiếp nhận cô.

Sở Chính Vũ nhìn khuôn mặt vẫn dịu dàng như gió đêm của Ninh Hương, rốt cuộc nói không ra lời.

Ninh Hương nhìn cậu ấy, nói thêm câu cuối cùng: “Đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa, tôi sẽ không thích anh.” Nói xong cô liền thu hồi ánh mắt, mặc kệ Sở Chính Vũ mang biểu tình gì, quay người chậm rãi bước đi.

Sở Chính Vũ đứng tại chỗ không hề động, quay đầu nhìn Ninh Hương đi xa, trong mắt là cảm xúc phức tạp, càng nhiều hơn chính là mất mát và tổn thương. Một lát sau cậu ấy tìm chỗ ngồi xuống, gập người đưa tay che trán và mắt, thật lâu cũng không cử động.

***

Sau khi Ninh Hương về ký túc xá thì thu dọn một chút quần áo để thay và giặt, sáng hôm sau dậy rất sớm, sau khi rời khỏi thì tùy tiện tìm quán ăn sáng, sau đó ngồi thuyền về trấn Mộc Hồ.

Đến công xã, trước tiên cô đến trạm thêu để đưa cho trạm trưởng Trần hai sản phẩm thêu, cùng trạm trưởng Trần định giá. Cầm vật liệu ngồi hàn huyên với trạm trưởng Trần nửa giờ, cô ra khỏi trạm thêu, lại đi một chuyến đến trường tiểu học ở trấn.

Vương Lệ Trân bày quầy bán hàng bên cổng trường tiểu học của trấn gần nửa năm, điều kiện gia đình của trẻ con trong trấn tốt hơn một chút, trường học lớn, trẻ con lại nhiều, cho nên đồ chơi mỗi ngày có thể bán ra cũng nhiều một chút.

Loading...