Hiện tại là thời gian nghỉ, tất cả trẻ con trong trường đều không đi học, Ninh Hương đến tìm, kỳ thật đều chỉ vì xem thử vận khí. Kết quả vận khí của cô rất tốt, còn chưa đi tới cổng trường học, xa xa liền nhìn thấy Vương Lệ Trân.
Nhìn thấy khắp mặt Vương Lệ Trân đều mang ý cười hiền hoà, đang đưa tay nhận tiền của cô bé tết tóc sừng dê, bất giác mặt Ninh Hương cũng đầy ý cười. Sau đó cô lặng lẽ đi đến trước gian hàng, không đợi Vương Lệ Trân quay đầu phát hiện, mở miệng hỏi câu: “Bà, kẹp tóc này của bà thật đẹp, bao nhiêu tiền một cái vậy?”
Vương Lệ Trân đál: “Cháu muốn loại kẹp tóc nào…”
Chữ sau cùng còn chưa nói ra, bà ấy quay đầu lại nhìn thì thấy là Ninh Hương bèn nghẹn lời, biểu cảm trên mặt bỗng dưng đổi, bật cười nhìn Ninh Hương nói: “Nha đầu ngoan, lại đột nhiên chạy về.”
Ninh Hương cười cười: “Không được trở về cùng bà ăn tết sao?”
Trong lòng Vương Lệ Trân vui vẻ, thấy cô trở về thì không muốn bày bán tiếp nữa, vội vàng muốn dọn quầy rời đi. Ninh Hương thấy thời gian còn sớm nên cũng không vội, không để cho bà ấy dọn, bảo bà ấy ngồi một bên nghỉ ngơi, còn mình thì giúp bà ấy bán đồ.
Trẻ con đến mua đồ trong kỳ nghỉ tương đối ít, lúc không có người, Ninh Hương bèn nói chuyện phiếm với Vương Lệ Trân. Lúc nói chuyện bỗng một đám con nít tới, trong tay tất cả đều cầm một xu hai xu, đến trước gian hàng do dự chọn đồ.
Một cô bé trong số đó chọn đồ xong thì đưa tiền, lúc đang đợi bạn học thì cứ nhìn Ninh Hương nhằm nhằm. Nhìn một hồi cô bé lại nhìn về Vương Lệ Trân, dùng âm thanh non nớt hỏi một câu: “Bà, chị này là ai vậy?”
Vương Lệ Trân cười nói: “Cháu gái của bà đó, xinh đẹp chứ?”
Khuôn mặt cô bé hơi ửng đỏ, có chút ngại ngùng gật gật đầu, hai mắt lại nhìn Ninh Hương, sau đó vội lôi bạn học vừa mua đồ xong chạy đi. Ninh Hương muốn tặng thêm con bé hai viên kẹo cũng không kịp.
Sau khi cùng Vương Lệ Trân bày quầy bán đồ xong, lúc thời gian không còn sớm thì dọn quầy, Ninh Hương giúp Vương Lệ Trân đẩy xe đẩy nhỏ của bà ấy, lại đến xã mua bán một chuyến. Cô mua rất nhiều đồ ăn, đều đặt trong xe đẩy của Vương Lệ Trân.
Vương Lệ Trân thấy cô mua nhiều đồ như vậy thì rất tò mò, ra khỏi xã mua bán mới hỏi cô: “Ăn hết chứ?”
Ninh Hương cười một cái, nói đùa: “Chia ra, lấp đầy miệng người khác.”
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-311.html.]
Lần này về đại đội Điềm Thủy, Ninh Hương không lén lút. Buổi tối ngủ ở nhà Vương Lệ Trân một đêm, ngày hôm sau về nhà thuyền lấy đồ ra phơi, sau đó lấy một đống đồ ăn hôm qua mua ở xã mua bán toàn bộ đều đem đi tặng người khác.
Đương nhiên đều là tặng cho người cô cảm thấy cần đến thăm hỏi, đầu tiên chính là đến bộ đại đội, tặng cho bí thư đại đội Hứa Diệu Sơn, thứ hai là đi tặng cho nhà họ Lâm, thứ ba là đưa đến phường thêu, chia cho tất cả thợ thêu.
Tặng cho Lâm gia không phải là vì Lâm Kiến Đông, giữa cô và Lâm Kiến Đông không cần có loại hết mực khách sáo như này, mà là bởi vì người nhà họ Lâm ít nhiều cũng xem như đã giúp cô, bây giờ lão tứ Lâm Kiến Bình còn giúp Vương Lệ Trân làm ăn nhỏ.
Lúc Trần Xuân Hoa nhận đồ thì rất ngại ngùng, chỉ nói: “Hàng xóm láng giềng, đâu cần khách sáo như vậy chứ?”
Ninh Hương cười cười: “Là chuyện nên làm mà, thím nhận thì trong lòng cháu mới yên tâm.”
Sau khi Ninh Hương đi Trần Xuân Hoa vẫn nhìn theo, còn lắc đầu lẩm bẩm một câu: “Ai, đáng tiếc không phải con gái tôi.”
Bà ấy sinh bốn đứa con trai, không sinh được một đứa con gái, nếu mà A Hương sinh ra ở nhà họ thì tốt biết bao.
***
Lúc Ninh Hương cầm đồ còn thừa đem đến phường thêu để chia, người ở phường thêu liền náo nhiệt đến muốn tung cả nóc nhà.
Bởi vì ngày mai là giao thừa, những thợ thêu ở phường thêu chỉ có hai ba cô gái trẻ tuổi, bọn họ thấy Ninh Hương đến tặng đồ cho mọi người thì vội hô lên gọi các thợ thêu khác tới, mấy người Hồng Đào vừa đến thì liền náo nhiệt.
Ninh Hương đưa hết đồ cho Hồng Đào, để Hồng Đào chia ra.
Một thợ thêu trẻ nhận đồ xong thì đến nói chuyện với cô, Tiểu Yến cười nói: “Chị A Hương, một năm rưỡi rồi chị không trở về, thay đổi lớn thật nha, càng ngày càng đẹp. Chúng em còn nói, sợ sau này chị không trở về nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thải Phượng ở bên này nói tiếp: “Chúng em cũng nói rồi, chuyện A Lan làm ra, dù sao cũng không thể trách sang chị. Lúc ấy nhà họ Triệu hung hăng như vậy, nếu mà chị không trốn đi, khẳng định chị cũng sẽ gặp nạn theo.”
Hồng Đào chia đồ xong đều cùng mấy thợ thêu khác đến vây quanh Ninh Hương.
Chuyện xấu kia của Ninh Lan thì không nói nữa, chị ấy trực tiếp dùng mấy câu cho qua, nói Ninh Hương: “Chúng ta đều nghe nói, bây giờ danh tiếng em lớn lắm, sản phẩm thêu làm ra đều bán đến mấy chỗ rất có khí thế, thật là tăng thể diện cho thợ thêu ở Mộc Hồ chúng ta.”