Dù sao khi đó thời gian một nhà bốn miệng ăn bọn họ ăn cơm ở nhà hai anh em rất dài, hơn nữa hai anh em cũng giúp Ninh Kim Sinh trả trước một phần tiền thuốc men, trước trước sau mà tính, nhà họ thiếu nợ hai anh em tương đối nhiều, trong lúc nhất thời thì không trả hết được.
Hơn nữa bọn họ còn phải giữ lại một phần lương thực cho bốn người trong một năm kế tiếp, một chút vật dụng cùng với học phí cho Ninh Dương.
Bởi vì tiền thiếu nhà khác đều trả hết rồi, hai anh em Ninh Kim Sinh không tránh khỏi có ý kiến. Nhưng hai người họ ngoài miệng không nói, hai chị em dâu thì gặp nhau là lại xì xầm, nói có tiền rồi dựa vào gì không trả cho bọn họ trước mà lại kéo dài như vậy.
Tóm lại vô số những chuyện phiền phức này dẫn đến mối quan hệ của Ninh Kim Sinh và nhà hai anh em rất không tốt.
Hai bên lều không chắn gió, có một bên được treo bao ni lông rách thì còn tốt được chút, Ninh Ba Ninh Dương lạnh đến mức cứ co ro rụt đầu xoa tay. Không dễ gì ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, hai đứa cầm đũa liền mỗi đứa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên lần lượt ngồi xuống, hai người đồng bộ cầm đũa, Hồ Tú Liên ăn hai ngụm đồ ăn, nhịn không được vẫn là mở miệng nói một câu: “Năm nay nha đầu c.h.ế.t tiệt Ninh A Hương kia quay về rồi, ông có biết không?”
Sau khi cô trở về chạy đến đại đội tặng quà, chạy đến nhà họ Lâm tặng quà, tặng đồ cho mỗi thợ thêu trong thôn, cả đại đội có ai không biết cô quay về? Ninh Kim Sinh nghiêm mặt: “Tết nhất nhắc tới nó làm gì?”
Ninh Ba từng bị Ninh Hương đánh, hiện tại nghe thấy tên cô chỉ xem như không nghe thấy. Ninh Dương ở nhà gần nửa năm thì càng trầm mặc ít nói, mặc kệ trong nhà có chuyện gì thằng bé cũng không lên tiếng, không biết đọc sách đọc đến ngốc luôn hay là có chuyện gì xảy ra.
Bất quả chỉ là trong lòng Hồ Tú Liên không dễ chịu, còn có thể là chuyện gì đây?
Nhưng không dễ chịu cũng không có cách nào, hiện tại một nhà bọn họ ở trong thôn không được người ta yêu thích, vẫn là cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế. Lần Ninh Hương trở về này, bỏ ra số tiền lớn tặng đồ ăn cho nhiều người như vậy, ai còn có thể nói cô nữa phải không?
Người không đều có chuyện như vậy, nhận lợi ích từ người ta, vậy phải nhường nhịn họ vài phần, vậy thì đạo lý là không bới móc lỗi sai của người ta nữa, hiện giờ trong làng nhiều người đặt Ninh Hương ngoài miệng mà khen.
Rõ ràng bọn họ làm cha mẹ làm em trai là đàn hưởng thụ những vinh quang và lợi ích này nhất, kết quả hiện tại còn so không sánh bằng những người không liên quan ngoài kia, nghĩ xem có thể không tức sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-313.html.]
Cũng bởi vì những người kia cũng khen Ninh Hương, hiện tại bọn họ đến cả mắng Ninh Hương cũng giống như lộ ra là bọn họ có vấn đề vậy. Nhưng loại con gái mặc kệ trong nhà sống chết, vẫn một mình ở bên ngoài sống yên ổn này chẳng lẽ không nên mắng sao?
Ai làm cha mẹ thì có thể cả đời không phạm sai lầm, bọn họ ngàn vạn lần không nên, lúc trước không nên vào lúc Ninh Hương muốn ly hôn mà đuổi cô đi. Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện này, nha đầu này liền ghi thù đến độ như thế, hợp lý không?
Có buồn phiền thì cũng chỉ có thể kìm nén, bởi vì Ninh Ba từng bị Ninh Hương đánh, đe dọa, hiện tại bọn họ cũng không dám tùy tiện đi tìm Ninh Hương gây phiền phức. Hơn nữa bây giờ người trong thôn đều nói Ninh Hương tốt, cũng không ai sẽ đứng về phía bọn họ.
Phàm là làm ầm ĩ ra chuyện, chịu thiệt thòi chỉ có thể là cả nhà bọn họ. Mặc kệ là gọi Hứa Diệu Sơn đến làm chủ hay là gọi những người khác tới phân xử, nghĩ cũng không cần nghĩ nhiều, hiện tại những người đó khẳng định toàn giúp Ninh Hương nói chuyện.
Trong lòng suy nghĩ những này, sắc mặt Hồ Tú Liên càng ngày càng rầu, trong lòng nghĩ gì đều thể hiện trên mặt.
Nhìn đến tấm gương mặt đầy ủ rũ này, tính khí Ninh Kim Sinh bỗng chốc bộc phát, chợt vỗ bàn rồi mở miệng: “Đã nói là đừng nhắc tới nó rồi mà vẫn nhắc, đến cả năm mới cũng không muốn yên!”
Hồ Tú Liên bị ông làm cho giật mình, vội thu lại biểu cảm trên mặt, mở miệng trả lời một câu: “Bất quá tôi chỉ nhắc có một câu, không muốn nhắc thì không nhắc.”
Ninh Kim Sinh ấm ức kìm nén đến muốn chết, lấy hai lạng rượu đế trong nhà tu ừng ực một ngụm uống hết.
***
Cùng lúc đó, trong ngôi nhà ngói vơc của nhà họ Giang, Giang Kiến Hải ngồi đối diện một bàn đậu phộng và mấy món ăn rối loạn, cũng khó chịu mà bưng ly lêmnuống một ngụm rượu. Trên bàn cơm chỉ có anh ta và Giang Hân, không ai cùng anh ta uống rượu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Hân cầm đũa nhìn bàn đồ ăn, hồi lâu mới nói: “Đón năm mới mà chỉ ăn cái này sao?”